Chương 1759: Chuẩn bị phòng nghiên cứu
Tuy rằng cái này vẫn chênh lệch quá lớn so với thủ đoạn của tiên gia nhưng cho dù nói như thế nào thì đây cũng là một loại tiến bộ rất lớn.
"Mẹ kiếp! Thật sảng khoái!" Lâm Phàm ở trên quảng trường, cũng không thèm để ý tình huống của mọi người chung quanh mà lập tức hét lên.
Những người đi ngang qua đều bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, đều nhanh chóng lùi ra xa hắn. Đồng thời ném ánh mắt nghi hoặc tới, thậm chí trong mắt của bọn họ còn nghĩ người này không phải là bị bệnh thần kinh đó chứ?
Chỉ là hiện giờ vẫn còn một chuyện làm hắn băn khoăn, chính là rốt cuộc hắn nên tìm ai để thực hiện việc này đây? Với năng lực hiện tại của hắn, chỉ sợ vẫn không thể tìm được những thứ cần làm.
Có vẻ như hắn chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của người khác.
Hắn vốn muốn đi tìm chính phủ nhưng nghĩ lại thì thấy đi tìm Vương Minh Dương trước tiên thì tốt hơn.
Tập đoàn Đông Hán.
Vẻ mặt Vương Minh Dương ngơ ngác nhìn Lâm Phàm, dường như không dám tin: “Cậu nói cái gì vậy?”
Hiện tại anh ta rất bối rối. Người huynh đệ này của anh ta nói với anh ta rằng hắn muốn nghiên cứu mô phỏng chân tay giả. Anh ta thấy, chuyện này không khác gì chuyện “Nghìn lẻ một đêm” chính là loại ngây thơ nói không nên lời.
Sau đó một tay đặt lên trán Lâm Phàm.
"Không sốt, nhiệt độ cơ thể rất bình thường. Sao đột nhiên lại nói nhảm như vậy chứ?" Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm lập tức đẩy tay Vương Minh Dương ra: "Tôi nói thật, anh làm gì vậy hả?”
"Không phải! Cậu nói chuyện này làm trong lòng tôi hoảng sợ đấy. Chuyện mô phỏng chân tay giả mà cậu nói, tôi không thể tin được." Vương Minh Dương thật sự không dám tin.
Nếu Lâm Phàm là một nhà khoa học thì anh ta còn có thể tin, nhưng điều quan trọng nhất chính là quen biết nhau lâu như vậy mà anh ta cũng không thấy Lâm Phàm có gì giống là nhà khoa học cả.
Nhưng bây giờ hắn lại nói rằng hắn muốn nghiên cứu mô phỏng chân tay giả, thử hỏi có ai dám tin tưởng cơ chứ?
Lâm Phàm: “Tin tôi đi, tôi thật sự có thể! Không phải gần đây anh không biết nên tiếp tục phát triển sự nghiệp theo hướng nào sao? Hiện giờ tôi cho anh một hướng phát triển nghề nghiệp. Nếu anh không cần thì tôi sẽ đi đến chính phủ vậy. Dù sao đây cũng là một chuyện tốt.”
Vương Minh Dương khoát tay nói: “Đợi một lát! Cậu cho tôi một chút thời gian để tôi bình tĩnh lại đã. Không phải là tôi không tin tưởng cậu mà là chuyện này thật sự là một chuyện khó làm người ta tin được.”
"Cậu có biết hay không, để nghiên cứu này có thể thành công thì phải đầu tư rất nhiều tiền đó. Hơn nữa cũng không ai có thể chắc chắn rằng nghiên cứu này sẽ thu được thành quả, nói không chừng sẽ là đầu tư vô ích."
Lâm Phàm gật đầu: “Không phải! Anh hiểu nhầm ý tôi rồi, tôi đã nghiên cứu xong rồi.”
"Vậy cậu tìm tôi làm gì?" Vương Minh Dương ngây người nói.
Lâm Phàm: “Không phải cho anh một con đường kinh doanh sao? Tôi đã xem qua rồi, chuyện này không khó, chỉ là trong đó có mấy chỗ quan trọng khá phức tạp. Nhưng hiện tại những thứ này đều đã bị tôi giải quyết hết. Anh cứ yên tâm, chỉ cần anh chuẩn bị tốt phòng nghiên cứu thì tôi nhất định sẽ cho anh một bất ngờ.”
Vương Minh Dương hiện tại thật sự khó có thể tin, nhưng nhìn Lâm Phàm cũng không giống như đang nói đùa: “Cậu thật sự không nói đùa chứ?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Không nói đùa, tôi nói thật. Nếu anh tin tôi thì hãy giúp tôi làm một phòng nghiên cứu đi, tôi sẽ cho anh một bất ngờ.”
Vương Minh Dương thở dài: “Được rồi, tôi tin cậu. Chỉ là cậu đừng có lừa tôi đấy, bây giờ thật sự kiếm tiền không dễ đâu đó.”
Lâm Phàm liếc nhìn Vương Minh Dương một cái: “Thôi thôi! Không tin thì dẹp đi, để tôi đi tìm chính phủ cho nhanh vậy.”
“Đừng, tôi tin còn không được sao?” Vương Minh Dương vội vàng nói.
"Vậy thì tốt rồi! Tôi chờ tin tốt của anh. Bây giờ tôi sẽ viết những thứ cần dùng ra. Còn anh thì nghĩ cách chuẩn bị đầy đủ đấy."
......
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Lâm Phàm tiêu sái rời đi. Lúc rời đi còn rất tự tin gật đầu với Vương Minh Dương.
Giống như là muốn nói, cứ tin tôi đi chắc chắn là không sai đâu.
Vốn hắn muốn đi tìm chính phủ để hợp tác, dù sao trong cả nước có rất nhiều người khuyết tật về chân tay. Nếu như có thể sản xuất chân tay giả mô phỏng thì nhất định là chuyện rất ghê gớm.
Nhưng cuối cùng hắn lại tìm tới Vương Minh Dương, đây cũng xem như cho Vương Minh Dương một cơ hội kiếm lời.
Vương Minh Dương nhìn tờ danh sách chằng chịt trong tay, anh ta xem cũng không hiểu chút nào, nên lập tức gọi thư ký tới.
Thư ký đi giày cao gót bước vào.
“Vương tổng, ngài có phân phó gì ạ?
Vương Minh Dương đưa danh sách tới: “Cô hãy đi mua những thứ trên danh sách này. Sau đó tìm một nơi thích hợp rồi lắp đặt toàn bộ đi.”
"Được!" Thư ký nhận lấy tờ danh sách. Lúc cô ta vừa định rời đi thì bỗng nhiên dừng lại bởi vì những thứ ghi trên danh sách. Cô ta là người có trình độ học vấn cao bởi vậy cũng biết khá nhiều thứ được ghi trong tờ danh sách này.