Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1760 - Chương 1760 - Đi Xem Bóng Đá

Chương 1760 - Đi xem bóng đá
Chương 1760 - Đi xem bóng đá

Chương 1760: Đi xem bóng đá

"Vương tổng, những thứ này đều là thiết bị nghiên cứu." Thư ký nghi hoặc hỏi. Tuy rằng cô ta không làm trong lĩnh vực này nhưng cũng biết chi phí đầu tư cho cái này không hề rẻ.

Vương Minh Dương gật đầu nói: “Tôi biết! Cô cứ mua theo những danh sách này đi, nhất định phải mua loại tốt nhất. Hiện giờ tôi quả thật đang muốn xây một phòng nghiên cứu.”

Trong lòng thư ký choáng váng. Ông chủ đây là muốn làm gì vậy? Ngành nghề chính của công ty chúng ta không phải là bất động sản hay sao? Từ khi nào mà lại bắt đầu nghiên cứu khoa học rồi?

Chỉ là Vương tổng đã mở lời thì cô ta cũng không thể hỏi quá nhiều nên nhanh chóng đi ra ngoài, có điều muốn mua được những thiết bị này thì e rằng sẽ tốn không ít tiền.

Phố Vân Lý.

Hiện tại tâm trạng của Lâm Phàm rất tốt. Hắn cảm thấy bản thân chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Tuy rằng lần rút thăm kiến thức này không có ích gì cho hắn nhưng lại là thứ rất tốt.

Hiện tại hắn vừa nhắm mắt lại thì trong đầu lại có các loại kiến thức lưu chuyển, giống như là có một thư viện kiến thức cỡ lớn.

Hiện tại hắn chỉ việc chờ Vương Minh Dương chuẩn bị phòng nghiên cứu xong thì hắn đã có thể bắt tay vào sản xuất mẫu vật rồi.

Tuy nhiên với năng lực của hắn hiện tại thì chỉ có thể sản xuất từng cái một. Còn nếu muốn sản xuất hàng loạt thì phải xem Vương Minh Dương có năng lực này hay không.

Có điều loại khoa học kỹ thuật này vẫn cần phải hợp tác với chính phủ.

Tuy rằng hắn muốn giúp Vương Minh Dương kiếm tiền nhưng cũng không thể chỉ làm như vậy, mà còn phải chia sẻ với đoàn đội nghiên cứu khoa học của quốc gia.

Sau này, toàn bộ bọn trẻ trong Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn có thể đứng lên đi lại bình thường rồi, tuy không phải là tay chân thật nhưng mà cũng sẽ không sai biệt lắm, đây chính là một chuyện vô cùng tốt.

"Anh Lâm, anh có chuyện gì mà vui vậy?" Ngô U Lan cười hỏi.

Cô nhận ra sau khi anh Lâm trở về thì vẫn luôn tươi cười. Cũng không biết là chuyện gì mà có thể làm anh Lâm phấn khích như thế.

Lâm Phàm cười: “Đây là một bí mật! Sau này mọi người sẽ biết.”

Ngô U Lan cảm thấy bí mật mà anh Lâm nói nhất định là chuyện tốt.

Không cần nghĩ nhiều như vậy nữa, hắn lập tức nằm xuống vui vẻ đọc tin tức.

Hôm sau!

Lâm Phàm ở trong cửa hàng, khi chuẩn bị nghỉ ngơi thì Ngô U Lan lặng lẽ đi tới, cánh tay để lên bàn, giọng nói dịu dàng: “Anh Lâm, hôm nay anh có thời gian rảnh không?”

Lâm Phàm nghe thấy giọng điệu này thì biết chắc chắn là có chuyện: “Có. Làm sao vậy?”

Gần nhất hắn thật sự không có chuyện gì. Bên Vương Minh Dương chưa chuẩn bị xong phòng nghiên cứu nên hắn cũng không có chuyện gì vội cả. Mà bây giờ Ngô U Lan lặng lẽ tới nói nhỏ với hắn như vậy thì nhất định là có chuyện .

Ngô U Lan cẩn thận lấy hai tấm vé ra: “Anh Lâm, chúng ta đi xem bóng đá có được không? Lần này là trận đấu giữa câu lạc bộ Kim Hoa và câu lạc bộ Yokohama, chúng ta đi xem đi, được chứ?”

Lâm Phàm không thích xem bóng đá, chủ yếu là do không hiểu lắm. Thế nhưng hắn thấy vẻ mặt của Ngô U Lan lúc này giống như nếu hắn đáp là không đi thì cô ấy có lẽ sẽ rất thất vọng.

Hơn nữa nhìn vé này, hình như cũng là cô ấy cố ý mua.

"Được! Vậy chúng ta đi xem một chút đi."

"Vâng." Ngô U Lan cười rất ngọt ngào, đặc biệt hưng phấn nói: “Anh Lâm, buổi chiều là trận đấu bắt đầu rồi, chúng ta ăn cơm trưa rồi đi ngay nhé?”

"Được! Tất cả nghe theo cô.”

Lâm Phàm cười nói.

Buổi chiều!

Ngô U Lan thấy thời gian đã tới thì muốn kéo Lâm Phàm ra khỏi cửa hàng.

Điền Thần Côn ngồi ở cửa hút thuốc, nhìn thấy hai người lôi lôi kéo kéo thì không khỏi hỏi: "Ôi! Đây là muốn đi đâu nữa đây?”

"Đi xem bóng đá." Ngô U Lan cười nói.

Điền Thần Côn: “Đưa tôi đi cùng đi với!”

Ngô U Lan giơ tay ra nói: “Xin lỗi nha, tôi chỉ mua hai vé mà thôi.”

Lâm Phàm cười nói: “Thần Côn, ông ở đây trông cửa hàng là được rồi, ông đi xem thì cũng đâu có hiểu gì đâu.”

Điền Thần Côn nóng nảy nói: “Ai nói tôi xem không hiểu? Ai nha! Lần sau nhớ muốn đi xem cái gì thì phải đưa tôi theo nha, tôi cũng muốn đi mà.”

Chỉ là lời này vừa nói xong thì hai người kia cũng đã rời khỏi phố Vân Lý.

"Haizz! Con người ấy mà, già rồi thì chả ai chào đón nữa.” Điền Thần Côn lắc đầu thở dài, nhất thời có chút đau lòng.

Triệu Chung Dương còn bổ thêm một đao: “Trong lòng ông biết là được rồi, cần gì nói thẳng ra chứ.”

"Cậu cút sang một bên đi!" Điền Thần Côn lập tức xua tay.

Sân vận động.

Lúc này đã có rất nhiều người tới từ sớm, hơn nữa đều đang xếp hàng tiến vào.

Ngô U Lan: “Anh Lâm, chúng ta tới hơi muộn, chỉ sợ phải xếp hàng một lúc.”

Lâm Phàm cười nói: "Không sao! Chúng ta cứ đợi một lát đi.”

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Phàm đến đây để xem bóng đá.

Bình Luận (0)
Comment