Chương 1761: Gặp được huấn luyện viên
"Người đẹp, anh đẹp trai, chúng tôi muốn mua lại vé với giá cao, có bán hay không?" Lúc này có một người đàn ông lén lén lút lút đi tới, ngỏ ý muốn mua lại vé.
"Không bán!" Ngô U Lan một mực từ chối. Lần này cô cố ý mua để xem bóng đá với anh Lâm, cho nên dù người ta có đưa ra giá cao hơn nữa thì cô cũng không bán.
"Chúng tôi mua lại với giá cao. Trận đấu này nhất định không có gì hay, nhất định sẽ thua, cô cậu có tin hay không? Tốt nhất là hai người đừng đi xem kẻo chuốc bực bội vào người, có phải hay không?" Người đàn ông nói.
Ngô U Lan có chút không vui đáp: “Ai nói sẽ thua? Tôi lại thấy nhất định sẽ thắng.”
Người đàn ông cảm thấy đã đến lúc mình thể hiện một chút bèn đáp: “Người đẹp, vậy là cô không biết rồi, lần trước họ đã thua với tỷ số 0-2. Tôi thấy lần này khả năng thua lại càng lớn.”
"Hừ! Sao ông lại không có lòng tin đối với người của quốc gia chúng ta như vậy chứ? Lần thi đấu trước cách đây đã rất lâu rồi không phải sao?" Ngô U Lan phản bác.
Lâm Phàm ở một bên cười, sau đó nhìn người đàn ông nói: “Trước đây tôi thấy anh tới cửa hàng của tôi thu mua được không ít bánh kếp, sao bây giờ tôi tới xem bóng đá mà anh cũng tới mua lại vé vậy?”
Nghe hắn nói như vậy, người đàn ông hơi nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt là ai thì lại sửng sốt: “Mẹ kiếp! Ông chủ nhỏ, là cậu sao?”
Lâm Phàm: “Ừm, là tôi. Vé này chúng tôi sẽ không bán đâu, anh hỏi mua của người khác đi.”
Người đàn ông thấy ông chủ nhỏ tới thì tinh thần hăng hái. Anh ta đã kiếm được không ít tiền từ việc bán lại bánh kếp của hắn: “Người đẹp, cô cho tôi xem vé của cô đi, để tôi xem hai người ngồi ở đâu.”
Ngô U Lan bất lực, chỉ có thể lấy vé ra.
Người đàn ông vừa nhìn thấy thì lập tức lắc đầu: “Ở xa như vậy sao? Không được! Để tôi đổi cho hai người ghế ngồi ở phía trước, tôi cũng không cần lấy tiền của hai người.”
Sau đó cũng không đợi Ngô U Lan nói thêm gì thì người đàn ông đã nhanh chóng chọn ra hai tấm vé rồi nhét vào tay Ngô U Lan nói: “Chỗ ngồi ở hàng đầu đó, có tầm nhìn rất tốt.”
Sau đó cũng không nói gì thêm mà lập tức rời đi, hành động của người này thật là làm cho người ta không biết nói cái gì.
Lâm Phàm nhìn Ngô U Lan vẫn còn đang mơ màng, cười nói: "Làm sao vậy?”
Ngô U Lan lúc này mới phản ứng lại: “Không có gì, chỉ là không nghĩ tới người này lại còn tặng vé cho chúng ta như vậy.”
Lâm Phàm nói: “Bọn họ kiếm được không ít tiền ở phố Vân Lý nhờ việc mua lại bánh kếp, cho nên việc tặng vé thế này cũng coi như là tạo chút quan hệ.”
Ngô U Lan hé miệng cười: “Em thấy bọn họ làm như vậy là do muốn làm thân với anh Lâm thì đúng hơn.”
"Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi xếp hàng đi." Lâm Phàm nói. Hiện tại người xếp hàng cũng không nhiều, bây giờ đi là thích hợp nhất.
"Ồ, Lâm đại sư!"
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói.
Lâm Phàm quay đầu lại, liếc nhìn một cái, sau đó sửng sốt: "Anh là?”
Ngô U Lan ở một bên suy nghĩ một chút, sau đó phản ứng lại: “Anh là huấn luyện viên đội Kim Hoa, Ngô Trạch.”
Ngô Trạch cười nói: "Đúng vậy! Tôi là huấn luyện viên của Kim Hoa, Ngô Trạch. Không nghĩ tới hiện tại còn có người biết tôi. Lâm đại sư, hai người cũng tới đây xem bóng sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”
Hắn không nghĩ tới huấn luyện viên của đội bóng này lại biết mình, xem ra danh tiếng của hắn cũng không tệ lắm.
Ngô Trạch cười: “Lâm đại sư, hay là cậu cùng đi tới vị trí ngồi của tôi đi. Gần đây các cầu thủ của tôi đều nhắc tới cậu. Nếu để bọn họ biết hôm nay Lâm đại sư tới xem bọn họ thi đấu thì nhất định họ sẽ rất hăng hái thi đấu đó.”
"Tôi còn có chức năng này sao?" Lâm Phàm nở nụ cười, ngược lại không nghĩ tới Ngô Trạch lại nói như vậy.
Ngô Trạch đáp: “Đương nhiên rồi! Cậu chính là thần tượng của bọn họ. Bình thường bọn họ đều xem Weibo của cậu, còn nói nếu Lâm đại sư đến xem chúng ta thi đấu thì thật sự quá tốt, cho nên lúc nãy thấy cậu từ xa, tuy còn chưa chắc chắn nhưng tôi đã vội vàng chạy tới đây, không ngờ đúng thật là cậu.”
Ngô U Lan ở một bên vội vàng nói: "Anh Lâm, chúng ta đi vào bên trong xem có được không? Ngồi ở đó xem sẽ thấy rất rõ.”
Lâm Phàm nghe vậy thì cũng nở nụ cười: “Được rồi! Vậy thì chúng ta vào trong xem đi. Huấn luyện viên Ngô, chúng tôi sẽ không mang đến phiền phức gì cho anh đó chứ?”
Ngô Trạch khoát tay nói: “Không, sẽ không đâu! Cậu cứ yên tâm đi.”
"Vậy được, vậy thì làm phiền anh rồi." Lâm Phàm nói. Được vào xem cùng huấn luyện viên như thế này thì đây cũng là một loại trải nghiệm.
Sau đó hắn cũng không nói thêm gì mà trực tiếp đi theo huấn luyện viên Ngô đi vào bên trong. Bởi vì bọn họ đi bằng lối vào đặc biệt nên không có người chặn lại. Chỉ là hình như người kiểm tra cũng nhận ra Lâm Phàm cho nên vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của hắn.