Chương 1762: Hình như là Lâm đại sư
Khi đến phòng thay đồ.
Lâm Phàm và Ngô U Lan ở bên ngoài chờ một lát, còn huấn luyện viên Ngô thì vào trước xem tình hình. Dù sao Ngô U Lan cũng là con gái, nếu bên trong có người chưa thay quần áo xong thì không phải sẽ rất xấu hổ hay sao?
"Lâm đại sư, cô Ngô tiểu thư, mời vào." Ngô Trạch mở cửa nói.
Khi Lâm Phàm đi vào, hắn rõ ràng cảm thấy các cầu thủ bên trong đang rất kích động.
"Oa, thật sự là Lâm đại sư!"
"Huấn luyện viên, Lâm đại sư thật sự đến xem chúng ta thi đấu ư!"
"Lâm đại sư, tôi rất hâm mộ anh, tôi thường xuyên xem weibo của anh. Mỗi lần thấy anh có chuyện, tôi đều cổ vũ cho anh."
Giờ khắc này, các cầu thủ thi nhau vây quanh Lâm Phàm. Tuy rằng có người lớn tuổi hơn cả Lâm Phàm, nhưng bọn họ vẫn rất hâm mộ người đứng trước mặt này.
Có đôi khi, bọn họ nhìn thấy Lâm đại sư gặp chuyện phiền phức thì bọn họ đều đổ mồ hôi hột. Dù sao trong mắt bọn họ, những chuyện kia thật sự là quá dọa người.
Nhưng mỗi khi Lâm đại sư giải quyết xong thì ngoại trừ khiếp sợ ra thì chính là bội phục.
Dần dần bọn họ đã hoàn toàn trở thành fan hâm mộ của Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười: “Lần đầu tiên gặp mặt, xin chào mọi người.”
Các cầu thủ cũng thi nhau đáp lại: “Xin chào Lâm đại sư!.”
Lâm Phàm gật đầu: “Lần này mọi người phải cố lên, cố gắng hết sức nhé.”
Giờ khắc này, mỗi một cầu thủ đều lên hết tinh thần, một người trong số đó còn hét lên một tiếng.
"Cố lên! Lâm đại sư tới rồi, chúng ta nhất định phải thắng, nếu không thì quá mất mặt rồi."
"Không sai! Lần này chúng ta nhất định phải thắng."
Bởi vì Lâm Phàm đến mà ý chí chiến đấu của mọi người đều sôi sùng sục.
Lúc này, trận đấu sắp bắt đầu, các tuyển thủ phải vào sân.
Ngô Trạch nói: “Lâm đại sư, chúng ta đi thôi.”
Lâm Phàm gật đầu: “Được!”
Lúc này ở khán đài đã chật kín người, hơn nữa vé lại càng khó kiếm. Cũng không biết hôm nay có bao nhiêu người vì không mua được vé mà phải chờ ở bên ngoài.
Nhóm người đầu cơ mua lại vé với giá cao cũng là vì điều này.
Trận đấu này không bình thường, đây là trận đấu giữa câu lạc bộ Kim Hoa và câu lạc bộ Yokohama của Nhật Bản.
Lúc Lâm Phàm và Ngô U Lan đi ra, khắp khán đài đều là tiếng hoan hô, hơn nữa lại còn cầm cờ đỏ rực.
Ngô U Lan nói: “Nhìn từ nơi này cảm thấy rất có khí thế đó nha.”
Lâm Phàm gật gật đầu: “Quả thật là rất có khí thế.”
Ngô Trạch thân là huấn luyện viên cho nên rất coi trọng trận đấu lần này. Hơn nữa anh ta cũng nhận ra, sau khi Lâm đại sư xuất hiện thì tinh thần các cầu thủ đều vô cùng phấn khích.
Anh ta ngồi trên ghế huấn luyện lặng lẽ chờ đợi trận đấu bắt đầu.
Các phóng viên đã có mặt tại hiện trường để chụp ảnh.
Hoàng Tuấn là một người chuyên phát trực tiếp đủ loại các cuộc thi đấu tranh tài.
"Các huynh đệ, trận đấu được phát sóng trực tiếp ngày hôm nay là trận đấu giữa đội bóng Kim Hoa với đội Yokohama của Nhật Bản. Bây giờ các cầu thủ đã vào sân, trận đấu sắp sửa bắt đầu rồi nha."
"Mẹ kiếp, đánh bại đội Nhật Bản đi!"
"Không sai! Đá bay bọn họ đi!"
"Cố lên, cố lên!"
"Cmn! Streamer thân mến, chỉ cần lần này đội Kim Hoa thắng, tôi sẽ cho cậu một cái hỏa tiễn."
Hoàng Tuấn nhìn bình luận màn hình nói: “Trận đấu lần này có thể nói là long tranh hổ đấu. Thực lực của đội Yokohama rất mạnh. Vào năm 2003, bọn họ đã đánh bại đội Kim Hoa với tỉ số 0-2. Hiện tại sau mười mấy năm, cũng không biết trình độ giữa hai đội như thế nào. Có điều tôi tin lần này đội Kim Hoa nhất định có thể báo thù rửa hận, trả lại sự sỉ nhục năm đó.”
"Streamer quá đỉnh..."
"Vừa rồi thiếu chút nữa tôi xoá kênh của ông rồi đấy, cũng may là ông nói hợp ý tôi.”
"Cmn! Lần này nếu không thắng, tôi sẽ livestream ăn phân."
Mà đúng lúc này, ánh mắt Hoàng Tuấn đột nhiên nhìn về phía ghế huấn luyện viên của Kim Hoa rồi lập tức nhíu mày, giống như không dám xác định điều gì đó.
"Streamer, anh cmn đang làm cái gì vậy? Sao ống kính lại không động một chút nào vậy?”
"Đúng vậy! Streamer, anh có được không vậy? Đừng đứng im như chết vậy chứ."
"Mau cho chúng ta xem tình huống chung quanh đi, có còn muốn livestream nữa không vậy?”
Hoàng Tuấn giống như phát hiện ra cái gì đó, đáp: “Không phải! Mọi người nhanh chóng giúp tôi nhìn một chút, người ngồi trong khu vực huấn luyện kia có phải là Lâm đại sư hay không? Sao tôi lại cảm thấy người đó rất giống Lâm đại sư vậy?”
"Cái gì? Lâm đại sư sao?”
"Streamer, anh đừng có nói nhảm nữa! Anh mau chuyển ống kính tới đó để tôi dùng thiên lý nhãn nhìn một cái nào."
Lúc này Hoàng Tuấn nhắm ống kính về phía xa.
"Mẹ kiếp! Xa như vậy thì nhìn thế nào chứ?"
"Mẹ nó! Streamer, anh không thể mua vé ở vị trí đầu được sao? Anh ngồi ở phía sau như vậy, bây giờ ngay cả người cũng không thể nhìn rõ.”
Vẻ mặt Hoàng Tuấn bối rối nói: “Trách tôi sao?”
"Không trách anh thì còn có thể trách ai chứ?"
"Chỉ là nhìn đại khái thì hình như thật sự là Lâm đại sư, nhưng tôi cũng không dám chắc lắm.”
"Đừng xem nữa, trận đấu bắt đầu rồi."