Chương 1763: Sự cố bất ngờ
Lúc này, trận đấu đã chính thức bắt đầu.
Những cầu thủ trong đội bóng Kim Hoa lúc này tỏ ra vô cùng hưng phấn.
Đội trưởng Vương Phi hô to: “Xốc lại tinh thần cho tôi, cho Lâm đại sư nhìn thấy tinh thần của chúng ta.”
“Được.” Những cầu thủ cũng vô cùng vui vẻ, hiện trường không chỉ có rất nhiều người là fan hâm mộ của bọn họ đang quan sát mà ngay cả thần tượng của bọn họ là Lâm đại sư cũng ở đây để theo dõi.
Nếu như còn thua thì thật là có lỗi với tất cả mọi người.
Đồng thời bọn họ cũng biết, trận thua 3 năm trước của các tiền bối đã tạo thành ảnh hưởng cực lớn, khiến trận đấu lần này hot đến như thế.
Vậy nên lần này, bất luận như thế nào thì bọn họ cũng phải thắng, tắm máu để rửa nhục.
Trong tay Ngô U Lan cầm một lá cờ, vô cùng hưng phấn hô to: “Cố lên!”
Lâm Phàm thì ngồi ở bên cạnh, ánh mắt quan sát tình huống hiện trường, có lúc bầu không khí thế này lại khiến cho người ta có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Ngô Trạch lúc này cũng có chút căng thẳng, dù sao các cầu thủ đã làm tốt tất cả công tác chuẩn bị, nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng thì tâm trạng anh ta không thể buông lỏng được.
Hoàng Tuấn vẫn ở trên khán đài quan sát, cầm điện thoại để tiến hành livestream, có điều ánh mắt của anh ta vẫn luôn nhìn về phía chỗ ngồi của ban huấn luyện ở phía xa. Bởi vì khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ rốt cục có phải người kia là Lâm đại sư hay không.
Lúc này anh ta phát hiện một tên mập ở bên cạnh đang cầm trong tay kính viễn vọng, thế là anh ta liền vỗ vai nói: “Người anh em, cho tôi mượn kính viễn vọng nhìn một cái có được không, năm giây thôi là được rồi.”
“Được, người anh em, không thành vấn đề.” Tên mập đưa kính viễn vọng qua.
Hoàng Tuấn lấy kính viễn vọng ngay lập tức nhìn về phía khu vực của ban huấn luyện, khi nhìn thấy bóng người ở đó thì lập tức trả kính cho anh bạn mập rồi lập tức hét to vào điện thoại: “Tôi nhìn rõ rồi, người ngồi trên ghế trong khu vực của ban huấn luyện thực sự là Lâm đại sư.”
“Gì? Thực sự là Lâm đại sư sao? Mẹ kiếp, Lâm đại sư vậy mà cũng đến xem trận đấu, hơn nữa còn ngồi ở khu vực giành cho ban huấn luyện, chuyện này cũng bá đạo quá đó.”
“Con mẹ nó, có điều bây giờ là thời điểm thi đấu, chúng ta mau chóng xem thi đấu trước. Đợi chút nữa thi đấu kết thúc thì streamer chắc chắn phải đi tìm Lâm đại sư đấy.”
“Đúng vậy, Lâm đại sư cho dù tới đây xem thì trọng tâm bây giờ cũng không phải là hắn. Mà là nên tập trung vào diễn biến trận đấu bây giờ mới là quan trọng hơn.”
Hoàng Tuấn kìm lại sự kinh ngạc trong lòng cũng không biết bây giờ phải làm gì, vậy thì livestream tình huống hiện trường cho tất cả mọi người xem vậy.
Mà lúc này, hiện trường bỗng xảy ra biến hoá.
“Con mẹ nó, đội hình tấn công này của đội Yokohama quá mạnh rồi. Con mẹ nó, sút rồi, nhất định phải bảo vệ khung thành đó.”
Thủ môn đội tuyển Kim Hoa nhìn thấy tình huống này, tinh thần đột nhiên căng thẳng. Khi nhìn thấy trái bóng bay nhanh về phía bên phải thì lập tức nhào sang.
Bộp!
Bả vai anh ta đụng mạnh vào cột, mà quả bóng thì được đẩy ra bên ngoài. Thế nhưng vẫn chưa kết thúc đội Yokohama lại lần nữa giành được bóng, mạnh mẽ dứt điểm.
Vốn bả vai của thủ môn vừa đụng vào cột rất mạnh vẫn còn đau, nhưng bây giờ anh ta lại phải cắn răng chịu đựng cơn đau để nhào tới ôm trọn quả bóng vào lòng.
Tiếng còi vang lên.
Ngô Trạch đột nhiên đứng lên biểu cảm trên mặt rất lo lắng, anh ta không ngờ rằng trận đấu mới trôi qua được mười mấy phút thì lại xảy ra tình huống như này.
Ngô U Lan nói: “Anh Lâm, không hay rồi, thủ môn bị chấn thương rồi.”
Lâm Phàm cũng sững sờ, không ngờ trận đấu mới trôi qua không bao lâu vậy mà lại phát sinh chấn thương, chuyện này cũng quá nhanh rồi.
“Ừm, vừa rồi góc độ của quả bóng thực sự là quá khó.” Theo Ngô U Lan thấy, vừa bắt đầu đã gặp tình huống thế này thì đúng là có chút không tốt lắm.
Hoàng Tuấn cầm điện thoại đang phát livestream hô to: “Con mẹ nó, các anh em ơi không ổn rồi, thủ môn mới thi đấu hơn mười phút đã gặp chấn thương rồi, đây chính là gặp xui xẻo rồi.”
“Mẹ kiếp, con bà nó.”
“Phải bình tĩnh, không thể để thua.”
“Thế trận đang tốt thế này, nhưng bỗng nhiên bị chấn thương thế này thì xong đời rồi.”
Trên khán đài, không khí cũng im ắng đi, sau đó thì có người dẫn đầu hô to để lấy lại khí thế.
Đội Yokohama nhìn thấy tình huống này cũng cười thầm.
Lần này bọn họ đến đây thì cũng đã có chuẩn bị rồi mới đến, tâm thế là muốn một lần nữa đè bẹp đội bóng Kim Hoa.
Trên băng ghế huấn luyện viên sắc mặt Ngô Trạch có chút khó coi: “Làm sao bây giờ.”
Lâm Phàm nghi hoặc nói: “Huấn luyện viên Ngô sao vậy?”
Ngô Trạch: “Lâm đại sư, anh không biết đó thôi, vốn đội chúng ta có thủ môn dự bị. Thế nhưng hôm qua người đó bỗng bị cảm sốt 40 độ, bây giờ thủ môn chính lại bị thương, chuyện này phải đi đâu để tìm người đây?”