Chương 1764: Thủ môn chính là Lâm đại sư
Vốn trong mắt Ngô Trạch thì chuyện này còn có thể chống đỡ được một chút. Thế nhưng không ngờ rằng vận may lại đen đủi như vậy, bây giờ lại gặp chuyện không may thế này.
Lâm Phàm nhìn Ngô Trạch, có chút không chắc chắn lắm nói: “Hay là, tôi giúp các anh ra sân chống đỡ một chút, được chứ?”
“Hả?” Huấn luyện viên Ngô sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Lâm đại sư hỏi: “Lâm đại sư, anh được không?”
Lâm Phàm gật đầu: “Chắc là được, nếu như là để bóng không vào gôn thì chuyện này không có gì khó, sức phản ứng của tôi tương đối nhanh đó.”
Ngô Trạch vốn còn muốn nói, Lâm đại sư à, đây không phải là chuyện đơn giản như anh nghĩ đâu nhé, làm một thủ môn đủ tư cách thì phải có rất nhiều yếu tố đó.
Nhưng chuyện bây giờ cũng rất cấp bách, huấn luyện viên Ngô vừa được thông báo là thủ môn này đã bị rạn xương bả vai, chuyện này thật đúng là làm cho người ta không nói nên lời mà.
“Được, được, Lâm đại sư, anh mau chóng cùng tôi đi thay đồ một chút.” Còn nước còn tát, chỉ có thể để Lâm đại sư thử một lần.
Đến phòng thay đồ, Lâm Phàm nhìn bộ đồ thủ môn số 1 trong tay, sau đó cười cười. Không ngờ rằng bản thân là một tên ngốc không biết gì về bóng đá còn có thể đi làm thủ môn.
Có điều nghĩ lại cảm giác cũng không tệ, chỉ cần để bóng không vào lưới là được rồi, chuyện này đối với hắn đúng là rất đơn giản.
Hiện trường đang được tạm dừng.
Mà tất cả mọi người ở hiện trường đều yên lặng, một số fan hâm mộ cũng bắt đầu lo lắng.
“Bây giờ phải làm sao? Trương Quần bị thương rồi, Cao Hùng thì phát sốt, hình như chúng ta không còn thủ môn nữa rồi.”
“Đúng vậy, lần này coi như toi rồi.”
“Con mẹ nó, không được đâu, nếu như toang rồi thì trong lòng tôi sao có thể chịu được!”
“Ồ, có người lên sân rồi.”
“Ai? Số 1, đây là ai, Ngô Trạch này lại tìm được người dự bị ở đâu ra vậy, không phải là thủ môn dự bị đều không có ở đây sao?”
“Haizz, không còn gì để nói, tôi luôn cảm thấy Kim Hoa năm nay có vẻ rất không thuận lợi, mấy lần trước không phải cái này xảy ra vấn đề thì cũng là cái khác. Bây giwof thì cả thủ môn cũng gặp vấn đề. Hơn nữa hai người này đều xảy ra chuyện cùng lúc, người thay thế cũng không có.”
“Người này có được hay không vậy sao trông yếu ớt như thế. Tôi có cảm giác nếu quả bóng sút tới không biết liệu anh ta có bắt được hay không đây?”
“Haizz, xong đời rồi, không muốn xem nữa!”
“Anh thì tính là cái gì chứ, tôi trốn làm để chạy đến đây xem, nếu như thua thì đêm nay tôi nhảy sông Hoàng Phổ mất.”
Ngô U Lan nhìn anh Lâm cũng hoàn toàn trợn mắt: “Anh Lâm, anh thực sự làm được sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Chắc được, cứ thử xem.”
Các cầu thủ đội bóng Kim Hoa vốn đều không biết nên làm thế nào, thế nhưng đột nhiên phát hiện có người mặc áo số 1 đi đến, khi nhìn thấy người đi đến thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
“Lâm đại sư, sao anh lại lên sân?” Đội trưởng Vương Phi kinh hãi nói.
Lâm Phàm cười nói: “Không phải là do không có người hay sao, tôi đành lên sân giúp các anh vậy.”
Vương Phi im lặng một chút rồi nói: “Được rồi, Lâm đại sư anh cứ yên tâm. Đợi chút nữa chúng tôi cố gắng không để đối phương dẫn bóng tới đây.”
Lâm Phàm cười cười: “Không sao, bắt đầu trận đấu rồi, chúng ta đi thôi nào. Bảo vệ cầu môn này cũng không thành vấn đề gì đối với tôi.”
Vương Phi không nói gì thêm, áp lực trong lòng anh ta đã tăng lên gấp bội. Tuyệt đối không thể để đối phương lần nữa sút vào cầu môn, nếu không với kỹ thuật của Lâm đại sư thì chỉ sợ khó mà có thể chống đỡ được.
Thủ môn bị chấn thương nên trận đấu bị tạm dừng để thay người, việc này khiến nhiều người tại hiện trường cảm thấy lần này sẽ là bi kịch. Mà đối với người ra thay thế bọn họ cũng rất tò mò, không biết rốt cục là ai.
Nhìn từ xa không rõ mặt lắm nhưng bọn họ chỉ hy vọng sau khi người này lên thay thì có thể tin cậy được một chút.
Ít nhất thì có thể bảo vệ khung thành đừng để phải vào lưới nhặt bóng.
Tổ quay phim phát lại tình huống thủ môn đội Kim Hoa bị thương, đây chính là một tín hiệu không tốt. Mới bắt đầu chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện này, thực là khiến người ta lo lắng.
“Ồ, thật kỳ lạ, không phải nói là thủ môn khác của đội Kim Hoa cũng đang bị ốm sao, vậy người này là ai?” Người của tổ quay phim có chút nghi hoặc hỏi.
“Không biết nữa.”
“Chĩa ống kính qua bên đó đi, nhìn xem rốt cục là ai vậy?”
Khi người của tổ quay phim chuyển ống kính qua và cho phóng to lên. Đột nhiên anh ta ngây ngẩn, ánh mắt lập tức nhìn về phía xa rồi lại đối chiếu với hình ảnh trong ống kính.
Sau khi xác định là đúng thì anh ta lập tức hô to.
“Con mẹ nó! Sao có thể là hắn!”
Đồng nghiệp xung quanh bị tiếng hô này làm cho giật mình: “Anh bị điên à, hô to như vậy làm cái gì?”
“Không phải! Thủ môn kia chính là Lâm đại sư đó!”
Đồng nghiệp kia vẻ mặt như ngây ra, nói: “Cái gì? Anh nói cái gì, thủ môn là Lâm đại sư à, anh đang đùa tôi phải không?”
“Không phải, anh không tin thì tự mình lên xem đi, xem đó rốt cục có phải là Lâm đại sư hay không?”