Vị đồng nghiệp kia chắc chắn là không tin, nên nói: “Anh đi ra cho tôi, tôi tự mình đến xem, mắt mũi của anh bị làm sao vậy. Lâm đại sư ở đâu ra, người ta còn đang ở phố Vân Lý bán bánh kếp kìa. Vậy mà dám nói là Lâm đại sư chính là thủ môn, chưa qua huấn luyện làm sao có thể làm thủ môn cơ chứ?”
Chương 1765: Không xong
Sau đó anh ta trực tiếp leo lên, liếc mắt nhìn đồng nghiệp một cái sau đó tự mình xem, vài giây sau, anh ta quay đầu kinh ngạc nhìn người kia, nói: “Đúng là Lâm đại sư thật?”
“Ừm.” Người kia gật đầu, cũng có chút trợn tròn mắt.
Anh ta không ngờ rằng thủ môn đội Kim Hoa vậy mà lại là Lâm đại sư, đây không phải là đang nói đùa sao?
“Toi đời rồi.”
“Sao vậy?”
“Lần này đội Kim Hoa thua rồi, Lâm đại sư sao có thể làm thủ môn chứ, đợi chút nữa trận đấu bắt đầu lại thì cầu môn này chẳng phải là nhà không chủ hay sao, chỉ cần sút là vào rồi.”
“Không thể nào?”
“Không thể? Anh tự nhìn Ngô Trạch đi, anh ta cũng ngồi chôn chân trên ghế, vẻ mặt như không còn luyến tiếc điều gì nữa. Chắc hẳn cũng biết lần này xong đời rồi vậy nên cứ để Lâm đại sư lên sân chơi, nếu không phải vậy thì anh giải thích cho tôi nghe đi?”
“Chỉ sợ Ngô Trạch tự lên sân cũng còn tốt hơn Lâm đại sư đó.”
Hai người thảo luận, đối với tình huống này bọn họ đã chịu thua rồi, không ngờ rằng thủ môn lại là Lâm đại sư, đây không phải là trò đùa thì là cái gì?
Hoàng Tuấn cầm điện thoại livestream, sau đó ánh mắt lại nhìn về chỗ ghế huấn luyện viên nhưng không tìm thấy hình bóng của Lâm đại sư, không khỏi mơ mơ màng màng.
“Lâm đại sư đi đâu rồi? Sao không thấy người nữa rồi?” Những bằng hữu trong phòng livestream lúc này cũng gào thét.
“Còn có thể đi đâu nữa chắc chắn là đi về rồi, trận bóng này không cách nào xem nữa. Tôi không xem nữa, chủ phòng anh cứ từ từ livestream đi, tôi không muốn xem nữa đâu.”
“Tôi cũng vậy, đợi chút nữa bi thua thảm tôi sẽ không đành lòng nhìn thẳng được, vì trạng thái của tôi, tôi quyết định không xem nữa.”
Trong phòng y tế.
Thủ môn hét lên: “Tôi vẫn làm được, để tôi lên sân đi, nếu không đội chúng ta sẽ không có thủ môn nữa.”
Bác sĩ: “Anh đừng động đậy, cánh tay và xương vai của anh đã bị rạn, hơn nữa đội bóng đã có thủ môn thay anh lên sân rồi.”
Thủ môn sững sờ nói: “Làm sao có thể, đội chúng ta chỉ có hai thủ môn, bây giờ tôi ở đây rồi, còn một người khác cũng đang ốm, ở đâu ra một người nữa chứ.”
Bác sĩ: “Có rồi, vừa rồi Lâm đại sư lên sân đã mặc áo số 1.”
“Hả?” Thủ môn nghe thấy lời này ngay lập tức ngẩn người, Lâm đại sư lên sân. Đây không phải là đang đùa giỡn đó chứ?
Hiện trường.
Lâm Phàm đứng ở đó nhìn cầu thủ bên kia không ngừng tấn công, cũng có chút nhàm chán, quả bóng vẫn đang được chuyền tới chuyền lui. Cũng không biết khi nào mới có thể sút bóng đến chỗ mình, sẽ không phải đến khi kết thúc trận đấu mà mình một lần cũng không được bắt bóng đấy chứ.
Vương Phi chạy nhanh, hò hét: “Trông chừng người kỹ vào cho tôi, không thể để đối phương sút bóng vào phía sau chúng ta, nếu không Lâm đại sư sẽ không phòng thủ được.”
“Được, đội trưởng anh yên tâm, lần này phải liều mạng cũng phải trông chừng bọn họ.” Những cầu thủ khác cũng đáp lời.
Bọn họ đều biết, bây giờ thủ môn chính là Lâm đại sư.
Mặc dù bọn họ biết Lâm đại sư ở lĩnh vực khác rất lợi hại, nhưng ở phương diện bóng đá này thì bọn họ đúng thật là vẫn không tin Lâm đại sư có bãn lĩnh gi. Nhất là vị trí thủ môn này càng không phải là trò đùa.
Phản ứng thần kinh phải thật mạnh mẽ, đó là điều không thể thiếu.
Hơn nữa còn phải có cơ thể cường tráng, bởi vì một cú sút của các cầu thủ chuyên nghiệp này, lực của quả bóng bay đến không phải là bình thường.
Cho dù là bọn họ cũng không dám dùng người để đỡ bóng, dù sao nếu thật sự làm vậy thì sẽ rất đau, có lúc lỡ sút trúng vào thắt lưng cũng có thể gãy xương eo luôn ấy chứ. Dù sao loại chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra.
Đột nhiên!
Tình huống xảy ra thay đổi.
Vương Phi hô lớn: “Không hay rồi, mau bám sát theo sau, bóng sắp qua rồi.”
Cầu thủ đội tuyển Yokohama trong nháy mắt đã cướp được bóng, lập tức tấn công về phía khung thành đội tuyển Kim Hoa.
Hơn nữa. vì thay đổi thủ môn mà đội hình phòng thủ của đội tuyển Kim Hoa cũng hoàn toàn rối loạn. Tất cả mọi người đều tiến về phía trước để tranh giành bóng, lúc này muốn quay về phòng thủ đã hoàn toàn không kịp nữa rồi.
Các cầu thủ Yokohama gào lên một tiếng, mạnh mẽ đẩy nhanh tốc độ, kéo khoảng cách giãn ra rất lớn.
Cầu thủ dẫn bóng, nhấc chân chuyền bóng cho đồng đội ở phía trước.
Khán giả trên khán đài tâm trạng trở nên rầu rĩ.
“Con mẹ nó, xong đời rồi. Đột phá được rồi, Yokohama bọn họ đột phá được rồi, con mẹ nó, lần này chắc chắn họ sẽ ghi bàn mất thôi.”
“Đó là Tanaka Hirono của đội Yokohama, là cầu thủ có lực sút bóng rất mạnh. Nghe nói lực sút bóng không hề đơn giản, chỉ có thể cản phá chứ không bắt gọn được.”