Chương 1766: Thật là vãi chưởng!
“Xong đời rồi, các anh xem tốc độ của tên này quá nhanh rồi, đã bỏ xa người của đội Kim Hoa mười mấy mét, như vầy làm sao đuổi kịp được nữa.”
“Mịa nó, thủ môn kia sao vậy, sao lúc này lại đứng ngây ngốc ở đó, hắn không chuẩn bị tư thế nhào ra bắt bóng hay sao?”
“Thủ môn chuyên nghiệp thực ra có thể nhìn tư thế nhấc chân của đối phương mà dự đoán hướng bóng để cản phá. Thế nhưng đối với nhiều thủ môn mà nói, thần kinh căn bản không theo kịp phán đoán, bởi vậy chỉ có thể đánh cược.”
“Con mẹ nó, rất gần rồi còn không mau tiến ra phòng thủ đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, trời ơi nếu bị người ta ghi bàn tôi nhất định đánh chết cái tên này.”
Cầu thủ Yokohama nhìn thấy thủ môn đội Kim Hoa không chút phản ứng nào, trong lòng lập tức nở nụ cười.
Xem ra bị khí thế của mình dọa cho sợ rồi, hoặc là biết mình là ai, biết cho dù có ngăn cản thì cũng không có tác dụng gì.
Bộp!
Lực sút rất mạnh, bóng dưới chân Tanaka Hirono sút ra giống như một quả đạn pháo, mạnh mẽ bay về phía cầu môn.
Trên ghế huấn luyện, Ngô Trạch cúi đầu, hối tiếc nói: “Xong rồi, mọi thứ xong thật rồi! Chưa đầy mười phút đã để đối thủ ghi bàn, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ trước lòng tin của người hâm mộ.”
“Nếu lại bị cầu thủ Yokohama ghi thêm bàn nữa, dù có xin từ chức thì tôi cũng khó nhận được sự tha thứ.”
Hiện tại, anh ta cảm thấy rất tội lỗi, còn việc Lâm đại sư có bắt được bóng hay không anh ta đã không còn sức để quan tâm nữa rồi.
Cầu thủ Tanaka Hirono nay anh ta biết, đây là cầu thủ rất mạnh của đội tuyển Nhật Bản, là ngôi sao hy vọng của người dân nước này. Hơn nữa, cầu thủ này còn có một biệt danh khác, đó chính là Thần bạo lực.
Một cú sút của cầu thủ này thì ngay cả cầu thủ chuyên nghiệp cũng không thể chịu nổi lực tác động.
Hai tay Vương Phi ôm lấy đầu, gần như đã tuyệt vọng, thậm chí còn không dám xem tiếp. Bởi vì anh ta biết, ngay sau đó có thể chính là âm thanh huyên náo của cả sân bóng.
Thua một bàn, muốn gỡ lại thì thật sự quá khó khăn.
Nhất là khi đối phương phòng thủ rất nghiêm ngặt, muốn dẫn bóng đột phá sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thế nhưng đợi một lúc lâu mà hiện trường vẫn yên tĩnh như cũ, tựa như thời gian đang bị đóng băng.
“Tiếp tục dẫn bóng ư?” Vương Phi không dám nhìn. Có lẽ toàn bộ cầu thủ có mặt ở đây đều không cách nào tha thứ được cho hắn, không ai chịu được cảnh này.
Bỗng nhiên.
Trên ghế huấn luyện.
Ngô U Lan cất tiếng hét vang: “Aaaaa, anh Lâm, anh lợi hại quá!!!”
Ngô Trạch thở dài một hơi, khẽ ngẩng đầu, nhưng khi nhìn thấy tình huống hiện tại thì hai mắt đột nhiên mở to như nhìn thấy quỷ.
“Cmn! Thật là vãi chưởng!”
Giờ khắc này, toàn bộ sân vận động sôi trào, nhóm người ủng hộ đội Kim Hoa đều đứng bật dậy.
“Hay! Hay lắm!”
“Đỉnh! Quá đỉnh luôn!”
Mấy câu nói này vang vọng khắp sân vận động.
Vương Phi nghe thấy âm thanh này thì nghi hoặc không hiểu là chuyện gì đang xảy ra. Bóng bị người ta sút vào rồi còn lợi với hại cái gì ở đây!
Nhưng khi anh ta ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Lâm đại sư đang duỗi thẳng tay, mà quan trọng hơn chính là trong tay Lâm đại sư đang nắm quả bóng.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Trên khán đài.
“Cmn. Anh có thấy tình huống vừa rồi không? Mẹ nó, tư thế bắt bóng đẹp vãi chưởng!”
“Nào chỉ là đẹp chứ, nói đúng hơn là quá bá đạo. Tôi còn tưởng thủ môn này bị doạ cho choáng váng, làm sao có thể ngờ người này chỉ cần duỗi thẳng tay trái ra là có thể nhẹ nhàng bắt được bóng cơ chứ?”
“Tốc độ của quả bóng vừa rồi rất nhanh, mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt. Vậy mà phản ứng thần kinh của người này còn nhanh hơn. Thật đáng sợ!”
“Thủ môn đó là ai vậy? Chắc chắn không phải người mà chúng ta từng biết. Trong ký ức của tôi, không có ai lợi hại như vậy cả.”
“Đỉnh của đỉnh luôn! Vừa nãy, không phải là người ta không muốn động. Mà đơn giản là người ta cảm thấy thừa thãi không cần thiết mà thôi, chỉ cần đưa tay ra là đã bắt được bóng rồi.”
Hiện trường lập tức bộc phát tiếng hoan hô vang rền. Đối với bọn họ, cảnh tượng vừa xảy ra có thể giúp họ chém gió cả một đời.
Tanaka Hirono thấy đối phương bắt được bóng của mình, ánh mắt cũng hiện lên vẻ khó tin.
Đặc biệt là việc đối phương bắt được bóng của anh ta dễ như trở bàn tay, càng khiến anh ta bị đả kích nặng nề.
“Đội trưởng, Lâm đại sư đúng là quá trâu bò!”
Vương Phi há to miệng, cả người choáng váng.
Hoàng Tuấn trợn tròn mắt: “Các anh em, vừa rồi mọi người có thấy rõ tình huống khi nãy hay không? Chuyện xảy ra nhanh quá tôi không nhìn thấy rõ.”
“Vãi chưởng! Tôi thấy được nè, thế nhưng ống kính của cậu đặt không ổn định, nhìn có chút không rõ đấy.”
“Tư thế kia đẹp vãi!”
“Không ngờ anh ta có thể bắt được quả bóng đó. Thủ môn đó là ai vậy? Cho xin cái tên đi!”