Chương 1767: Bóng đâu rồi?
Trên ghế huấn luyện.
Ngô U Lan cười tươi nói: “Huấn luyện viên Ngô đã thấy chưa? Anh Lâm của tôi rất lợi hại phải không? Chỉ là làm thủ môn thôi mà, chuyện này quá đơn giản.”
Ngô Trạch trợn mắt há hốc mồm, mãi sau mới phản ứng lại, vội đứng bật dậy vỗ tay liên hồi. Đồng thời lau mồ hôi trên trán, vừa rồi anh ta sợ chết khiếp.
Vốn tưởng sẽ bị đối phương ghi bàn, ai ngờ chỉ là do mình quá lo lắng rồi.
“Lâm đại sư, bên này!” Lúc này, Vương Phi đang chạy ở phía xa hô lên.
Lâm Phàm thấy quả bóng vừa rồi không khó, tốc độ chậm như ốc sên bò vậy. Sau đó nhìn thấy cầu thủ vừa rồi sút bóng vẫn còn đứng nguyên tại chỗ thì khẽ gật đầu cười cười.
Sau đó, dựa trên những gì hắn thường hay thấy trên Tivi, chính là cầm quả bóng đá một cái cho nó bay đi thật xa.
Phanh!
“Thủ môn này đỉnh thật! Sút bóng rất có lực nha.”
“Xem ra lần này tấn công vô cùng...”
Khán giả trên khán đài thảo luận sôi nổi. Nhưng bỗng nhiên bọn họ ngây ngẩn cả người.
Bởi vì theo bọn họ nghĩ, người thủ môn trâu bò này đã đá quả bóng bay lên không trung, hơn nữa bóng còn bay rất cao.
“Chuyện gì vậy? Bóng đâu rồi?”
“Không biết, anh ta đá bóng đi đâu mất rồi?”
“Không biết nữa, tôi cũng đang tìm đây, hình như vẫn còn đang bay trên trời thì phải.”
“Anh mẹ nó bị điên à? Quả bóng chứ có phải chim đâu, đá lên trời kiểu gì mà đến tận bây giờ vẫn còn chưa rơi xuống vậy?”
Vương Phi vốn định chạy lên đón bóng, nhưng ai ngờ đột nhiên phát hiện bóng bay lên trời mãi mà chưa rơi xuống. Thế là đành dừng lại, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên nhìn: “Cmn, dùng hơi nhiều lực quá, bóng bay mẹ lên trời rồi.”
Ngô Trạch đứng bên ngoài sân cũng ngẩng đầu nhìn theo, không biết bóng đã bay đi đâu rồi?
Giờ phút này, toàn bộ cầu thủ vốn còn đang chạy trên sân thì đều dừng lại, không có bóng thì đá cái kiểu gì? Bóng đi đâu mất rồi?
Cái tên thủ môn này đá một phát, sao khiến quả bóng bay đâu mất rồi.
Đúng lức này, có người bỗng hét lên.
“Bóng rơi xuống rồi.”
Ban đầu, nhóm cầu thủ trên sân đều đang dừng chân nghỉ ngơi. Nhưng khi nghe thấy câu nói này thì mọi người đều đưa mắt nhìn lên trời, lúc này đúng là có một quả bóng đang rơi xuống từ trên không trung.
Khán giả cổ vũ trên khán đài bắt đầu bùng nổ.
“Con mẹ nó! Thủ môn kia là ai vậy? Đá một cái mà bóng bay lên trời đến tận bây giờ mới rơi xuống, đúng là doạ chết người mà.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn biết duy nhất một điều, đó là danh tính của vị thủ môn này, ai biết thì làm ơn nói cho tôi với.”
“Không biết, nếu biết thì tôi hỏi anh làm quái gì?”
Lâm Phàm đứng ở đó, cảm thấy cú sút vừa rồi của mình có hơi mạnh. Lát nữa hắn phải chú ý một chút, không được dùng nhiều lực quá như vậy.
Mà lúc này, bên phía Vương Phi và đồng đội đã cướp được bóng. Mặc dù họ không biết vừa rồi bóng đã bay đi đâu, thế nhưng hiện tại họ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là phải ghi bằng được một bàn thắng.
“Xông lên!!!!”
Trận đấu tiếp tục bước vào thời khắc gay cấn.
Khán giả ở hiện trường cổ vũ rất nhiệt tình. Cú sút bóng lên trời vừa nãy đã giúp họ lấy lại được niềm hy vọng. Vì vậy, ai ai cũng muốn trận đấu này đội bóng Kim Hoa sẽ giành chiến thắng.
Lâm Phàm đứng ngây ngốc ở đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy rất vô vị và chắn nản, vị trí thủ môn này chỉ có thể đứng im nhìn mọi người đá bóng.
Vừa rồi cái cảm giác kia cũng không tệ, hắn hy vọng nếu như đối phương lại đến sút cầu môn nữa thì quá tốt, như vậy thì lại có thể thể nghiệm thêm một lần nữa.
Đúng lúc này, bóng từ xa đột nhiên bay đến.
Mà bên phía Lâm Phàm đã có một cầu thủ Yokohama khác chờ sẵn.
Khi thấy bóng bay đến thì vội vàng đuổi theo.
Cơ hội tới rồi.
Ở đây không có người kèm.
“Vãi chưởng! Chuyện gì vậy? Sao lại để người ta có cơ hội sút vào gôn rồi?!”
“Mẹ nó! Trạng thái thi đấu lần này của đội Kim Hoa không tốt lắm!”
“Không phải đâu, là do thế tấn công của đối phương quá mạnh đó.”
“Không biết lần này có thể bảo vệ cầu môn được không?”
“Không biết nữa. Nhưng sao Tanaka Hirono vẫn còn ở đó vậy, không phải vừa nãy thấy anh ta đang chạy về sao?”
Cầu thủ Yokohama cướp được bóng hét lên một tiếng, chuyền bóng về phía Tanaka Hirono.
Tanaka Hirono phản ứng lại, nhìn thấy cầu thủ bên đội Kim Hoa đang chạy về phía bên này thì hét lớn một tiếng. Hắn muốn rửa sạch nỗi sỉ nhục vừa rồi, hung hăng dẫn bóng chạy về phía cầu môn của đối phương.
Ngô Trạch ngồi trên ghế huấn luyện, hai tay nắm chặt, lẩm bẩm nói: “Lâm đại sư, anh phải cố lên đấy, nhất định phải bắt được quả bóng này.”
Khán giả ngồi trên khán đài ai ai cũng nín thở theo dõi trận đấu. Hiện tại mọi người đều rất lo lắng. Mặc dù cú bắt bóng vừa rồi rất đẹp, nhưng cũng không đủ để đảm bảo liệu lần này còn có được kỳ tích như vậy nữa không.
Phanh!
Tanaka Hirono bất chợt sút bóng, quả bóng như ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của anh ta mà bay thẳng về phía thủ môn.
Lâm Phàm nhìn thấy cú sút này, bàn chân hơi di chuyển một chút rồi đưa tay ra đỡ.
Lạch cạch!