Chương 1768: Cho anh thử lại
Bàn tay Lâm Phàm nắm trọn quả bóng đang bay nhanh như tên lửa kia một cách gọn gàng.
“Quá đỉnh!!!”
Lại một lần nữa, toàn bộ hiện trường vang lên từng trận la hét hoan hô. Pha bắt bóng trước đó một số người còn chưa nhìn rõ, thế nhưng lần này thì mọi người đều đã nhìn thấy tình huống một cách rõ ràng.
“Đẹp! Quá tuyệt vời!” Ngô Trạch hưng phấn đứng bật dậy, anh ta cảm giác bản thân đã nhặt được bảo bối, vận may của anh ta có lẽ đã đến thật rồi.
Lúc đầu, anh ta vốn không đặt quá nhiều hi vọng vào Lâm đại sư, vậy mà không ngờ hắn lại cho anh ta sự bất ngờ lớn đến vậy. Hiện tại anh ta có thể bắt đầu hi vọng rồi.
Tanaka Hirono choáng váng, đây là lần thứ hai hắn sút gôn, thế nhưng lại bị tên kia chặn đứng, khiến anh ta cảm thấy vô cùng bất lực.
Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra như vậy được, có lẽ vì đối phương quá may mắn mà thôi.
Lúc Vương Phi chứng kiến tình huống này, cả người cũng vô cùng hưng phấn, cảm thấy Lâm đại sư thật sự vô cùng lợi hại, quá tuyệt vời.
Nhưng bỗng nhiên, hắn thấy choáng váng.
“Lâm đại sư lại muốn làm cái gì vậy?”
Lúc này, không chỉ mình hắn choáng váng, mà toàn bộ người ngồi trên khán đài cũng có cùng cảm giác như vậy.
“Vãi cả chưởng! Thủ môn này muốn làm cái gì vậy? Có quả bóng cũng cầm không chắc hay sao?”
“Con mẹ nó! Sao tôi cứ có cảm giác thủ môn bên mình đang chủ động đưa bóng cho đối phương vậy nhỉ?”
“Không thể nào, chẳng lẽ đây chính là ý trời đã định hay sao? Đội Kim Hoa sẽ thua trận thi đấu này sao?”
Lâm Phàm vẫn còn đang nhớ lại cảm giác bắt bóng vừa rồi, sau đó trực tiếp ném bóng tới dưới chân của Tanaka Hirono.
“Này, cho anh thử lại thêm một quả đấy.”
Tanaka Hirono không rõ vì sao đối phương lại ném bóng về phía mình. Nhưng cơ hội tốt như vậy thì sao hắn lại bỏ qua cơ chứ. Vì vậy, hắn vội vàng tiếp bóng, sau đó tung một cú sút hạng nặng.
Phanh!
Lâm Phàm nhẹ nhàng bắt được bóng, nhưng lại cảm thấy chưa đã nghiện.
“Này, tiếp tục một quả nữa đi.”
Lâm Phàm lại ném bóng đến dưới chân đối phương.
Tanaka Hirono ngây ngẩn cả người. Hắn phát hiện đây không phải là do đối phương nhầm lẫn, mà đơn giản là hắn ta cố ý. Tanaka Hirono nhìn xuống quả bóng dưới chân, rồi lại đưa mắt nhìn về phía đối phương.
Bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một cước đá tới.
Phanh!
Bóng lại bị bắt được vô cùng dễ dàng.
Lần này, Tanaka Hirono thật sự ngây người. Chuyện này sao có thể chứ! Tại sao hắn ngay cả một quả cũng đá không nổi vào lưới của đối phương? Rốt cuộc tên thủ môn kia là như thế nào? Tại sao lần nào tên đó cũng bắt được bóng của anh ta vậy? Không thể nào, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra được.
Lạch cạch!
Bóng lại lăn tới, bình ổn nằm dưới chân hắn như trước.
Toàn bộ người xem trên khán đài đều há to miệng kinh ngạc rồi đưa mắt nhìn nhau.
“Ai đó tát tôi một cái đi, không phải tôi đang nằm mơ giữa ban ngày đấy chứ? Thủ môn này là ai vậy? Khoa trương quá rồi đấy, lại còn ném bóng để đối phương đá lại nữa. Hắn lấy đâu ra cái dũng khí và tự tin lớn như vậy nhỉ?”
“Không có nằm mơ giữa ban ngày đâu, chắc chắn không phải. Đây mẹ nó chính là sự thật đấy!”
“Đã mấy quả rồi, bốn hay năm quả vậy. Cái tên thủ môn này bắt bóng mà chỉ cần đưa tay ra là đã bắt được, thậm chí một tia do dự cũng khoogn có.”
Mấy người Vương Phi lúc đầu đang tính chạy về, nhưng hiện tại ai ai cũng đứng tại chỗ. Lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến chuyện như thế này xảy ra.
“Đội trưởng, Lâm đại sư đang làm gì vậy?”
Vương Phi ngây người, lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết nữa.”
Lâm Phàm nhìn về phía đối phương nói: “Cho anh đá lại thêm một quả nữa đấy.”
“A!!!” Tanaka Hirono tức giận hét lớn, anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sau đó đột nhiên tung cước đá quả bóng dưới chân, khiến nó gần như biến dạng và bay thẳng về phía thủ môn.
Hắn giường như đã dồn toàn bộ sức lực của bản thân vào cú sút này, tốc độ quả bóng nhanh đến mức người ngoài không kịp nhìn rõ.
Lạch cạch!
Lúc Tanaka Hirono nhìn thấy đối phương lại một lần nữa bắt được quả bóng này, cả người đều ngây ra. Sau đó đột nhiên ngã quỵ xuống đất, hai tay nắm chặt cỏ.
Anh ta đá nhiều lần như vậy mà vẫn không có nổi một quả vào lưới, anh ta cảm nhận được một loại sỉ nhục vô cùng sâu đậm.
Lâm Phàm bắt bóng trong tay, lần này hắn không dùng chân để đá nữa, hắn nhìn về phía xa, nhìn thấy cầu thủ đội Kim Hoa đang ở bên phía phần sân của đối phương, thấy cả mấy cầu thủ bên phía Yokohama đang đứng ngơ ngẩn nhìn về phía Tanaka Hirono đang quỳ trên sân cỏ.
Có vẻ bọn họ đều không ngờ rằng, anh ta đá nhiều lần vậy mà vẫn không có một quả nào có thể vào lưới.
Lâm Phàm đưa tay ra, sau đó ném bóng thẳng về phía cầu thủ Kim Hoa đang đứng ở phía xa.
Quả bóng này còn mạnh hơn cả dùng chân đá, nó bay thẳng về phía sân đối phương.
“Con mẹ nó! Rối cuộc thủ môn này là ai vậy? Ném bóng bằng tay thôi mà đã xa như vậy rồi!”
…