Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1769 - Chương 1769 - Trận Đấu Két Thúc

Chương 1769 - Trận đấu két thúc
Chương 1769 - Trận đấu két thúc

Chương 1769: Trận đấu két thúc

“Con mẹ nó! Tôi xem bóng đá đã mấy chục năm rồi, vậy mà trận bóng lần này lại khiến tôi hoài nghi nhân sinh luôn rồi, chỉ sợ sau này sẽ không bao giờ được chứng kiến trận đấu hay như thế này nữa.”

“Mấy người nhìn kìa! Quả bóng đó đang bay về đâu thế?”

“Vãi chưởng! Bay thẳng về cầu môn đối phương luôn rồi.”

Một cầu thủ đội Kim Hoa đang đứng gần cầu môn đối phương vẫn còn chưa kịp phản ứng thì bóng đã từ trên không rơi xuống chân anh ta rồi.

Đám cầu thủ Yokohama cũng ngây ngẩn cả người, chưa kịp hiểu tình hình đang xảy ra vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ngay cả một chút phản ứng nhỏ cũng không có.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Vừa nãy, bóng vẫn còn ở đây mà, sao tự nhiên lại bị ném sang chỗ khác rồi?

Lúc này, khán giả trên khán đài đồng loạt đứng lên, hò hét.

“Đằng Xung, con mẹ nó, anh mau sút đi chứ!”

“Đằng Xung, sút nhanh lên!”

“Đằng Xung, sút đi!”

Đằng Xung đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dừng lại trên quả bóng dưới chân, lúc này mới kịp phản ứng lại.

“Cmn, đây là lần đầu tiên đá bóng mà gặp tình huống này.”

Mặc dù trong lòng chửi bậy, nhưng bóng đang ở dưới chân, nếu anh ta không đá thì chính là lãng phí của trời.

Sau đó vội vàng dẫn bóng, nhìn về phía thủ môn của đối phương rồi dơ chân sút.

“Vào lưới cho tôi!”

Thủ Môn bên đội Yokohama vốn còn đang ngây người, lúc này mới phản ứng lại, vô cùng bối rối rồi vội vàng tiến lên chặn bóng.

Nhưng thật đáng tiếc, anh ta chặn hụt rồi.

“Vào!!! Vào rồi!”

Thoáng chốc, toàn bộ hiện trường sôi trào, tiếng reo hò vang lên khắp sân.

“Tuyệt vời! Hay! Hay lắm! Cú ném bóng quá đẹp!”

“Thủ môn này quá dữ dội rồi. Nếu lúc trước, đội Kim Hoa để anh ta đến làm thủ môn thì sao mà thua được chứ, chỉ sợ sớm đã nghiền ép toàn bộ giới bóng đá rồi.”

“Hay lắm! Ban đầu, tôi dự tính tình huống xấu nhất chính là hòa, ai ngờ tình thế bây giờ lại đảo ngược như vậy.”

“Thực sự là quá kinh khủng. Lần xem trận bóng này thực sự là rất đáng giá.”

“Ha ha ha. Mấy tên bạn ngu ngốc kia của tôi, tôi có kêu bọn hắn đến đây xem đá bóng, bọn hắn còn chê không thèm tới. Bây giờ thì bỏ lỡ thời khắc được chứng kiến một trận bóng lịch sử rồi, tôi thấy bọn họ sẽ phải tiếc hận cả đời rồi. Ha ha ha!”

Khán giả trên khán đài ai ai cũng sôi trào hưng phấn, cuối cùng cũng có một bàn vào lưới đối phương. Bọn họ biết, tất cả công lao này đều là nhờ người thủ môn kia.

Nếu không có người thủ môn kia thì muốn ghi bàn trước, chỉ sợ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Một người đè ép khí thế của tất cả mọi người, đúng là quá đáng sợ, quá mạnh!

Lúc này, Ngô Trạch vui đến mức hưng phấn đến run rẩy, nhiệt huyết sôi trào.

Trận thi đấu này đã khiến cả khán đài gần như nổ tung, thực sự quá mạnh mẽ.

Trên khán đài, Hoàng Tuấn cầm điện thoại mà tay không ngừng run lên. Anh ta bỗng nhiên phát hiện trận đấu này đúng là quá huyền ảo. Nếu không phải anh ta chứng kiến tận mắt thì đúng là không dám tin.

Khác với tâm trạng của mọi người, lúc này Lâm Phàm cảm thấy có hơi nhàm chán. Lúc mới làm thủ môn, hắn thấy khá mới mẻ, có cảm giác hưng phấn và chờ đợi. Nhưng sau mấy lần bắt bóng thì sự hứng thú này đã giảm dần, hiện tại chẳng còn lại là bao.

Hơn nữa, hắn cũng phát hiện bản thân không hợp với bóng đá. Bởi vì nếu tham gia thì hắn sẽ huỷ hoại môn thể thao vận động cực tốt này mất.

Bất luận là tranh tài cái gì, niềm vui thú đều xuất phát sự cạnh tranh liệt, có thua có thắng thì mới có thêm động lực.

Nhưng nếu trận đấu nào chỉ có sự căng thẳng, không đem lại cho hắn cảm giác mới mẻ thì thật sự rất nhàm chán, không thú vị.

Huấn luyện viên của đội Yokohama nhìn thấy tình huống này thì hai mắt trợn tròn cảm giác thật khó tin. Sau đó vội vàng hô xin tạm dừng trận đấu, để thay đổi chiến thuật.

Nhưng sau khi đám cầu thủ xông lên tấn công mấy lần đều phải thất bại, vị huấn luyện viên kia cũng triệt để ngây người. Tiếp đó thì ngồi yên một chỗ mà không nói thêm câu nào, giống như là đã từ bỏ chống cự.

Giờ khắc này, tất cả cầu thủ của đội Yokohama đều đã hiểu rõ một điều, thủ môn của đội Kim Hoa có tài năng thiên bẩm trong việc phòng thủ. Cho dù có đá thế nào đi nữa hoặc cú sút có mạnh ra sao thì cũng sẽ bị cản phá hết.

Lâm Phàm cũng không rõ bản thân đã cản bao nhiêu lần sút bóng, thế nhưng mỗi khi đối phương sút cầu môn thì hắn đều ném bóng trở lại, để cho cầu thủ bên đội đối phương đó sút lại mấy lần.

Nhưng thật đáng tiếc, sau bao nhiêu lần sút thì họ không có nổi một lần thành công.

Trận thi đấu kết thúc, tỉ số là 5-0.

Đây là kết quả mà bên phía đội Yokohama không thể chấp nhận nổi. Lúc mới tới đây, mục đích ban đầu của họ chính là đè bẹp đối phương.

Nhưng bây giờ lại bị bị đối phương đánh thành thế này.

Lúc tiếng còi thông báo kết thúc trận đấu vang lên, toàn bộ khán giả có mặt tại hiện trường lập tức bùng nổ.

Bình Luận (0)
Comment