Chương 1770: Đỉnh nhất thế giới
Vương Phi cùng những đồng đội khác chạy nhanh đến, nâng Lâm Phàm lên hô: “Lâm đại sư, anh giỏi lắm, anh chính là chiến thần!”
“Từ trước đến nay, tôi chưa từng gặp thủ môn nào mạnh mẽ như anh.”
Bọn họ ai ai cũng rõ một điều, nếu không có Lâm đại sư thì trận đấu này không biết thắng thua thế nào.
Nhưng sau khi có Lâm đại sư, bọn họ hiểu ra một điều. Muốn thắng thì việc này vô cùng đơn giản.
Đến những phút cuối trận, bọn họ còn chả thèm quay về sân nhà phòng thủ mà cứ thoải mái ở phần sân đối phương. Hơn nữa, mỗi lần Lâm đại sư bắt được bóng sẽ ném thẳng đến dưới chân bọn họ.
Lâm Phàm cười nói: “Được rồi, đủ rồi, mau thả tôi xuống đi, tôi cũng chỉ phòng thủ mà thôi. Chủ yếu vẫn là dựa vào sức chiến đấu của tất cả mọi người trong đội.”
Vương Phi nói: “Lâm đại sư, anh nói lời này thì khiêm tốn quá rồi. Nếu như hôm nay thủ môn không phải là anh thì chỉ sợ chúng tôi đến việc phòng thủ đã khó chứ đừng nói gì đến việc giành chiến thắng.”
Khu vực của huấn luyện viên.
Ngô Trạch vội vàng chạy tới, trên gương mặt tràn đầy sự cảm kích: “Lâm đại sư, thật sự chúng tôi phải cảm ơn anh nhiều lắm. Mà này, anh học bắt bóng ở đâu vậy? Đúng là quá mạnh mẽ!”
Lâm Phàm cười, bản thân hắn cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Việc làm thủ môn này còn cần phải học sao, cái này chủ yếu dựa vào năng lực phản ứng của bản thân mà thôi.
“Lâm đại sư, hay anh đừng bán bánh kếp nữa, anh tới đây làm thủ môn của đội chúng tôi đi. Tôi tin chắc nếu có anh ở trong đội thì dù ở bất kỳ trận đấu nào, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ thua.” Ngô Trạch hưng phấn nói.
Lâm Phàm nói: “Huấn luyện viên Ngô, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm thủ môn đâu.”
Ngô U Lan chạy quanh bên người Lâm Phàm, trong lòng tràn ngập niềm tự hào. Ban đầu cô chỉ muốn dẫn anh Lâm đến đây để xem thi đấu, nhưng ai ngờ anh Lâm lại tự mình ra sân.
Hơn nữa, điều khiến cô cảm thấy khó tin chính là tài nghệ bắt bóng của anh Lâm quá đỉnh, không một ai có thể ghi bàn được.
“Được rồi, chúng ta trở về thôi.” Chơi cũng đã chơi sướng rồi, giờ cũng đã đến lúc phải trở về rồi.
Mấy người Ngô Trạch thực sự không nỡ, bọn họ vẫn muốn nói chuyện thêm với Lâm Phàm. Đặc biệt là đám cầu thủ, dù sao thì vừa rồi tất cả bọn họ đều đã được chứng kiến một trận đấu tuyệt vời, nói không tò mò hứng thú thì chính là nói dối.
Có lẽ đây chính là trận bóng hay nhất, an tâm nhất mà bọn họ được xem trong đời này.
Bởi lẽ trong suốt trận đấu, bọn họ không cần phải lo lắng về việc phòng thủ lưới nhà, chỉ cần dốc toàn lực vào tấn công là được rồi.
Loại cảm giác này chỉ sợ về sau sẽ không được trải nghiệm lại thêm một lần nào nữa.
Sau khi Lâm Phàm và Ngô U Lan rời đi, Vương Phi nhịn không được thở dài một tiếng: “Nếu như Lâm đại sư thực sự gia nhập đội bóng của chúng ta thì tốt biết mấy.”
Bởi vì vừa nãy Ngô Trạch đã trải qua cảm xúc hưng phấn cực độ, cho nên cũng không nghĩ nhiều đến vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại cũng thấy quyết định của Lâm đại sư rất dễ hiểu, sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Phi.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Lâm đại sư không gia nhập đội bóng của chúng ta cũng là vì muốn tốt cho môn thể thao bóng đá này mà thôi. Vừa rồi tất cả mọi người đều đã được chứng kiến rồi đó, với thực lực này của Lâm đại sư thì chỉ sợ dù là cầu thủ giỏi nhất thế giới tới đây thi đấu thì cũng khó mà sút thủng lưới.”
Vương Phi gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chuyện này rất chính xác, chắc chắn không phải nói quá. Với thực lực hiện tại của Lâm đại sư, cầu thủ giỏi nhất thế giới cũng vô dụng thôi, chỉ sợ không ai dám đứng ra đòi thách đấu với Lâm đại sư.”
Lúc này, các phóng viên chạy đến nhanh như gió.
Hiện tại tất cả phóng viên có mặt ở đây chỉ muốn phỏng vấn bằng được Lâm đại sư.
“Huấn luyện viên Ngô, Lâm đại sư đâu rồi?”
Ngô Trạch: “Anh ấy đã rời khỏi đây từ sớm rồi.”
Một phóng viên bất đắc dĩ lên tiếng: “Trời ơi, lại đến chậm nữa rồi. Chúng tôi chỉ muốn phỏng vấn Lâm đại sư một chút thôi mà, cũng không mất nhiều thời gian, không ngờ cậu ấy lại rời đi sớm như vậy.”
“Huấn luyện viên Ngô, vừa rồi Lâm đại sư ra sân đảm nhận vị trí thủ môn, anh cảm thấy như thế nào? Anh thấy rằng thực lực của Lâm đại sư có đủ mạnh không?” Các phóng viên hỏi.
Ngô Trạch không suy nghĩ nhiều vội trả lời: “Rất mạnh, thực lực của Lâm đại sư đúng là rất lợi hại.”
“Vậy nếu so sánh với thực lực của thủ môn giỏi nhất thế giới thì như thế nào?” Phóng viên hỏi tiếp.
Nếu là người khác, Ngô Trạch sẽ nói rằng không nên so sánh hoặc mấy câu như không thể so sánh thực lực với những người như vậy, vì họ quá mạnh vân vân ... Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn ăn ngay nói thật.
“Lâm đại sư chính là thủ môn giỏi nhất thế giới. Những vị thủ môn đỉnh nhất thế giới cũng không so sánh được với anh ấy đâu.” Ngô Trạch nói.