Chương 1771: Vãi cả linh hồn
Những thành viên trong đội đứng xung quanh đều nháy mắt ra hiệu với huấn luyện viên Ngô nên khiêm tốn một chút.
Ngô Trạch cũng biết rõ điều đó, nhưng hắn chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, thực lực của Lâm đại sư thật sự rất mạnh, khó ai mà bì nổi.
Dựa vào tình huống ngày hôm nay, gọi Lâm đại sư là vị thần thủ môn cũng không quá đáng.
Các phóng viên đều ghi chép lại đầy đủ những lời này, trong lòng họ ai ai cũng tán thành. Bởi lẽ bọn họ đều biết rằng, huấn luyện viên Ngô sẽ không bao giờ thổi phồng hay nói quá.
Tất cả bọn họ đều là phóng viên chuyên đưa tin thể thao, đã từng xem không ít trận thi đấu.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ được xem một trận thi đấu kịch tính như vậy.
Chỉ sợ mãi về sau, dù đã trải qua mấy chục năm thì họ cũng không cách nào quên được trận đấu hôm nay.
Trên đường trở về.
Lâm Phàm lái xe, Ngô U Lan thì ngồi ở ghế bên với gương mặt hưng phấn, liên tục nói: “Anh Lâm, anh thật là lợi hại quá!”
“Bình thường thôi.” Lâm Phàm khiêm tốn nói: “Thật ra tôi cảm thấy mình dường như đang bắt nạt người khác vậy, cô nói có đúng không?”
Ngô U Lan gật đầu, tựa như tán thành ý kiến: “ Em cũng có cảm giác như vậy. Anh không biết đó chứ, lúc sau cầu thủ bên phía đội Yokohama đều như hết hy vọng, ai ai cũng không còn khí lực. Còn đội Kim Hoa bị cướp bóng thì cũng chỉ đứng im tại chỗ nghỉ ngơi, chờ anh ném bóng qua, cảnh đó khiến em cười muốn ngất luôn.”
Lâm Phàm cũng bật cười. Tình cảnh đó khiến hắn cũng cảm thấy không công bằng lắm, cầu thủ bên phía đội Yokohama chạy tới chạy lui hết sân nhà đến sân địch, ai ai cũng mệt chết. Còn cầu thủ bên đội Kim Hoa thì ngược lại hoàn toàn, cứ đứng im tại sân đối phương nghỉ ngơi lấy sức là được. Hơn nữa, trận bóng này còn có sự giúp sức của hắn. Đứng trên phương diện thể lực để nhận xét thì có vẻ đúng là bắt nạt người khác. Như vậy thì đội đối phương làm sao so được.
Ngô U Lan nói: “Anh Lâm, đợi ngày mai phát sóng trận đấu này rồi, chắc chắn sẽ gây tiếng vang rất lớn. May đây không phải là trận đấu phát trực tiếp, nếu không chỉ sợ hiện tại chúng ta không thể trở về một cách bình yên như vậy đâu.”
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Haizz, vốn ban đầu chỉ muốn sống một cuộc sống tĩnh lặng, mở một cửa hàng bán bánh kếp nho nhỏ để kiếm tiền trang trải sinh hoạt hàng ngày. Bây giờ mọi chuyện lại biến thành như này cũng là do bất đắc dĩ. Suy đi tính lại thì cũng kệ thôi, coi như tạo niềm vui cho mọi người vậy.”
Ngô U Lan nhìn khuôn mặt mặc kệ đời của Lâm Phàm, cảm thấy hơi mơ hồ khó hiểu, không kịp phản ứng lại. Cô có cảm giác mấy lời này của anh Lâm có hơi kỳ lạ.
Cuộc sống bình thường tĩnh lặng?
Nếu Lâm ca coi mấy chuyện này là chuyện bình thường nho nhỏ thì trên thế giới này, chỉ sợ sẽ chẳng có ai là người bình thường mất.
Buổi tối!
Trên diễn đàn đội bóng Kim Hoa, mọi người bàn luận rất náo nhiệt.
'Thủ môn trâu bò nhất, nếu không được tận mắt chứng kiến thì chắc chắn mọi người sẽ không bao giờ tin đây là sự thật.)
Bài đăng này rất nhanh đã được đẩy lên hot seach, thu hút rất nhiều người xem. Bài viết còn đính kèm video lẫn ảnh chụp, nhưng vì khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ, nhưng tình huống đại khái đều có thể thấy được.”
“Vãi chưởng, lợi hại quá vậy!”
“Đoạn này được cắt từ bộ phim nào đó có phải không? Cho tôi tên phim đi, tôi xem thử chút nào, cái hiệu ứng này đúng lợi hại thật đấy.”
“Lầu trên ơi, anh bị ngốc à? Đoạn đó không phải được lấy từ trong phim điện ảnh gì đâu, đó là trận thi đấu bóng đá giữa đội Yokohama và đội Kim Hoa ngày hôm nay đấy.”
“Này, anh đừng có lừa tôi. Mẹ kiếp, anh đừng nghĩ tôi đọc ít sách mà dễ dàng lừa nhé.”
“Đó là sự thật đấy, hôm nay tôi cũng có mặt tại hiện trường. Lúc đó tôi và mọi người đều ngây người. Tôi còn tự véo mình một cái xem có phải là thật hay là bản thân đang nằm mơ hay không đó.”
“Có ai biết danh tính của người thủ môn đó không vậy? Thực lực thế này quá lợi hại!”
“Đúng vậy. Đội Kim Hoa nếu có thủ môn giỏi như vậy thì sao không cho người đó ra sân ngay từ đầu đi. Liệu có phải liên quan đến vấn đề nội bộ hoặc là bị chèn ép nên không được thi đấu, cuối cùng không còn cách nào khác nên mới cho người đó ra sân phải không vậy?”
“Ừ nhỉ, có thể lắm. Thủ môn có năng lực mạnh như vậy mà. Đội Kim Hoa có thủ môn đỉnh như vậy rồi thì sau này ai dám thách đấu với họ nữa?”
“Tôi xin phép được trích dẫn 4 chữ. Vãi cả linh hồn.”
“Này này, chúng ta vào weibo của đội Kim Hoa bình luận đi, nói rằng nếu sau này đội tuyển mà không cho thủ môn này ra sân thì chúng ta sẽ không thèm xem họ thi đấu nữa.”
“Được đấy, ý kiến hay lắm! Qua đó đi!”
Lúc này, một lượng lớn fans hâm mộ bóng đá tràn vào weibo của đội Kim Hoa, cùng nhau bình luận yêu cầu công bố danh tính của người thủ môn này, phải cho thủ môn này ra sân trong những trận đấu tiếp theo, để đội có cơ hội chiến thắng.”
Đồng thời cũng có một bài đăng khác thu hút được rất nhiều người chú ý.
…