Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1778 - Chương 1778 - Đối Thủ Cạnh Tranh

Chương 1778 - Đối thủ cạnh tranh
Chương 1778 - Đối thủ cạnh tranh

Chương 1778: Đối thủ cạnh tranh

Chuyện quan trọng nhất lúc này với Lâm Phàm là Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Nhưng phòng nghiên cứu này vẫn cần thêm một chút thời gian, đồng thời hắn cũng phải viết những tài liệu này thật rõ ràng. Với năng lực của Vương Minh Dương chắc cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Bài hát mới... Nghĩ xem nên viết gì cho hay nhỉ.

Trong đầu hắn đã có sẵn rất nhiều bài hát, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng vẫn phải chọn lựa một chút.

Ngô Hoán Nguyệt trong làng giải trí có thể nói là ngôi sao giải trí được đồng nghiệp hâm mộ nhất. Người ta vì để có một bài hát kinh điển thì phải dùng hết đủ mọi loại biện pháp, nhưng mà đối với cô ấy thì chỉ cần có Lâm đại sư hậu thuẫn và ủng hộ. Muốn có bao nhiêu bài hát thì có bấy nhiêu, việc này cũng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

Công ty giải trí Phi Nguyệt.

Đang có một nhóm người ngồi trong phòng họp lúc này. Trong nhóm người đó lại có một cô gái trẻ mang vẻ mặt kiêu ngạo ngồi đó. Mọi người xung quanh cũng đang rôm rả thảo luận.

Đây cũng là một công ty lớn nổi tiếng trong làng giải trí, nơi đây đã sản sinh ra không ít những ca sĩ nổi tiếng, họ rất có năng lực trong việc đào tạo ra các ngôi sao tiềm năng.

Lúc này, người đàn ông ngồi ở ghế chủ tịch nhìn sang phía cô gái trẻ, nói: “Vương Mỹ Điềm, em đã chọn được bài hát mới chưa? Trong số những bài hát này em có thích bài nào không?”

Vương Mỹ Điềm nở nụ cười ngọt ngào, đáp lại: “Tổng giám đốc Trần, em đã chọn được rồi. Em thấy những ca khúc này đều khá phù hợp với em.”

Tổng giám đốc Trần cười, nói: “Thế thì được. Những ca khúc này đều do những nhạc sĩ chuyên nghiệp sáng tác, những người khác không thể có khả năng lấy được những ca khúc này đâu.”

Vương Mỹ Điềm mỉm cười. Cô ta rất thích những bài hát này, hơn nữa còn cảm thấy đây sẽ trở thành những ca khúc kinh điển.

Tổng giám đốc Trần nhìn sang người khác: “Việc quảng bá đã chuẩn bị xong chưa? Để tạo đà cho tương lai, nhất định phải quảng bá thật lớn mới có thể hấp dẫn được sự quan tâm của công chúng.”

“Tổng giám đốc Trần yên tâm đi, đã chuẩn bị ổn thỏa hết rồi. Chúng tôi đã nghĩ ra vài chủ đề, ông xem xem cái nào ổn nhất?” Người phụ trách PR cho album lần này lấy ra một tập tài liệu đưa cho tổng giám đốc Trần xem qua.

Giám đốc Trần đọc qua một lượt: “Phương án đầu tiên không ổn lắm, tôi cảm giác như này sẽ hạ thấp Ngô Hoán Nguyệt, sợ là sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt.”

“Phương án thứ hai thì được, mười nhạc sĩ hàng đầu cùng nhau sáng tác sẽ là một hình thức lăng xê hay đấy. Được đó.”

“Cái thứ ba này không được, đừng động vào Lâm đại sư. Người này rất khó đoán, không dễ chọc đâu.”

Vương Mỹ Điềm cũng đi tới, đứng đợi ở đằng sau nói: “Tổng giám đốc Trần, em thấy phương án đầu tiên này hay đó chứ. Em thấy em cũng không thua kém gì Ngô Hoán Nguyệt, cô ta chỉ ra mắt sớm hơn em thôi mà. Em thấy phương án này rất phù hợp đó.”

Giám đốc Trần nhìn Vương Mỹ Điềm rồi lại nhìn lại phương án đầu tiên, sau đó suy nghĩ một hồi, nói: “Nói cũng có lý, em nói đúng, vậy cứ làm theo phương án này đi.”

Mặc dù cách này sẽ có chút mạo hiểm nhưng sẽ nổi tiếng nhanh hơn, thêm vào đó lại có mấy ca khúc này nữa, cơ bản là không có vấn đề gì nữa rồi.

Vương Mỹ Điềm gật đầu thỏa mãn. Cô ta biết Ngô Hoán Nguyệt cùng lắm chỉ do may mắn hơn cô ta một chút thôi mà. Dựa vào thực lực của cô ta chắc chắn sẽ không gặp quá nhiều khó khăn để đuổi kịp đối phương.

Người phụ trách truyền thông lên tiếng: “Tổng giám đốc Trần, thực ra chúng ta có thể thử lên tin tức về Lâm đại sư. Dù sao ông cũng thấy đó, Lâm đại sư đã lâu không còn viết bài hát mới cho Ngô Hoán Nguyệt nữa, đã sớm hết thời rồi. Chúng ta lợi dụng tin tức này chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”

Tổng giám đốc Trần gật đầu: “Ừm, cậu nói đúng. Ngô Hoán Nguyệt đã lâu không có bài hát mới, chắc là Lâm đại sư không thể sáng tác ra bài hát nào vừa ý nữa rồi. Chúng ta chỉ nói Lâm đại sư hết thời chứ không công kích cá nhân hắn, như vậy thì ngay đến cả fans hâm mộ của Lâm đại sư cũng sẽ không có cớ để nói chúng ta. Đến lúc đó họ chắc chắn sẽ đi tìm nghe bài hát mới của chúng ta để xem nó thế nào. Nếu như trong mười người đó có một người nghe, vậy thì lần này chúng ta sẽ kiếm được khoản lớn đó.”

“Đúng vậy, tổng giám đốc Trần nói rất đúng, tôi cũng nghĩ vậy.” Người phụ trách PR cười nói. Anh ta cũng thấy phương án này rất tốt, mặc dù có thể sẽ nhận được vài lời chửi mắng nhưng vậy thì sao chứ. Họ cũng không nhìn xem giờ có biết bao nhiêu ngôi sao muốn nhanh chóng trở nên nổi tiếng cũng làm đủ mọi chiêu trò để tự lăng xê mình sao.

Vương Mỹ Điềm cũng rất tự tin: “Tôi tin vào bản thân chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn Ngô Hoán Nguyệt.”

Tổng giám đốc Trần và người phụ trách nhìn nhau cười. Vương Mỹ Điềm là quán quân của một cuộc thi âm nhạc, sau đó được bọn họ đào về công ty ký hợp đồng, có thể nói là hậu bối của Ngô Hoán Nguyệt. Hơn nữa họ thấy năng lực của Vương Mỹ Điềm cũng không tồi.

Những người xung quanh nhìn tình hình cũng không nói thêm gì.

Bình Luận (0)
Comment