Chương 1780: Đại ca, thoải mái không
Lâm Phàm cũng đã nhìn thấy vài người hâm mộ của hắn cũng chạy sang chửi bên kia rồi. Đồng thời hắn cũng nhìn thấy Đại tổng quản thuỷ quân của mình đang ở trong khu bình luận anh dũng thiện chiến mà mắng chửi.
Mặc dù bị dìm trong một đống bình luận, thế nhưng tuyệt đối không có một chút hoảng sợ nào, bình tĩnh bảo vệ quan điểm của mình.
Lâm Phàm không thèm để ý đến những cái này, hắn lấy ra một xấp bài hát mới viết hôm qua từ trong ngăn kéo nói: “Tôi ra ngoài một chút. ”
Ngô U Lan: “Anh Lâm, anh đi đâu vậy?”
Lâm Phàm vẫy vẫy xấp giấy trong tay nói: “Đây là những bài hát hôm qua tôi mới viết, giờ tôi phải đưa sang cho Vương Minh Dương. Không hiểu nổi, mỗi lần tôi cứ định làm gì thì luôn có tin tức nổ ra trước đó. Lạ thật.”
Triệu Chung Dương cười lớn: “Đợi khi những bài hát này ra mắt chắc lúc đó đối phương sẽ sốc lắm đây.”
Điền Thần Côn lắc đầu: “Tại sao trên thế giới này vẫn còn có người đi so đo cao thấp với cậu nhỉ, rảnh rỗi quá sinh nông nổi à?”
Lâm Phàm mỉm cười, cũng không nói thêm gì lập tức lên xe chạy đến chỗ Vương Minh Dương.
Tập đoàn Đông Hán.
Vương Minh Dương đọc được tin tức lan truyền trên mạng thì rất không vui, anh ta biết công ty giải trí Phi Nguyệt này, thậm chí còn có tiếp xúc qua.
Sau đó lập tức nhấc điện thoại lên gọi cho đối phương.
“Này Tổng giám đốc Trần, lần này ông đi hơi xa rồi đó. ” Vương Minh Dương trực tiếp mở lời nói thẳng vào vấn đề.
Tổng giám đốc Trần tỏ vẻ ngạc nhiên: “Giám đốc Vương, anh nói gì vậy tôi không hiểu? Cái gì đi hơi xa cơ?”
Vương Minh Dương đáp lại: “Ông còn giả bộ với tôi à, chẳng lẽ ông không biết gì về tin tức trên mạng? Tôi nói này, ông không cảm thấy việc chèn ép người khác như thế này là rất xấu à?”
Tổng giám đốc Trần giờ mới phản ứng lại: “Ồ, hóa ra Tổng giám đốc Vương nói chuyện này à. Thực ra tình hình thế này tôi cũng không rõ, chuyện này tôi không có ý muốn chà đạp lên ai cả. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Con mẹ nhà ông, nói tiếng người đi. Đồ khốn, ngay đến cả người anh em của tôi mà ông còn dám hắt nước bẩn như vậy, cmn ông muốn chết đúng không, đồ chó thối tha này.” Vương Minh Dương lúc đầu còn có thể giữ bình tĩnh nhưng giờ đã không kìm được mà chửi bới loạn lên trong điện thoại, không để lại cho đối phương một chút mặt mũi nào.
Vẻ mặt Tổng giám đốc Trần lập tức thay đổi: “Tổng giám đốc Vương, anh có ý gì? Anh mắng chửi người như vậy à, bất lịch sự quá rồi đó.”
“Bất lịch sự con mẹ nhà ông, tên khốn kiếp này cmn về sau đừng để tôi nhìn thấy ông, không thì tôi sẽ đánh ông thừa sống thiếu chết đấy. Cmn ông còn tạo tin đồn nói anh em của tôi hết thời, cmn tôi thấy mắt chó của ông bị mù rồi đó.” Vương Minh Dương tức giận gầm lên. Loại chó chết này không chửi thì trong lòng anh ta không thể chịu được.
Tuy rằng công ty giải trí Phi Nguyệt cũng có chút quyền lực, nhưng anh ta cũng không cần sợ, muốn tới liền tới, xem ai sợ ai.
Cạch!
Đối phương ngay lập tức cúp máy, tựa hồ không chịu được lời mắng chửi này của Vương Minh Dương.
“Hừ, cúp nhanh đó, không thì tôi sẽ chửi cho ông không còn lỗ nào để chui xuống nữa.”
Vương Minh Dương nhìn điện thoại, sau đó không thèm xem nữa. Chỉ là vẫn thấy hơi tức giận về chuyện này, không ngờ rằng lại có một ngày anh ta cũng bị người khác chà đạp như vậy. Cảm giác này khiến cho người ta cực kỳ khó chịu.
Nếu đối phương nói Ngô Hoán Nguyệt đã từ bỏ ca hát thì anh ta vẫn còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng giờ lại trực tiếp nói người anh em của mình hết thời, cmn anh ta không thể chịu được nữa.
Không chửi đối phương cho ra hồn thì anh ta không còn là Vương Minh Dương nữa.
Lúc này, Lâm Phàm đã tới nơi: “Minh Dương, anh sao vậy? Từ xa đã nghe thấy anh đang chửi ầm lên rồi đó.”
Vương Minh Dương nghe thấy âm thanh này thì ngạc nhiên ngẩng lên: “Ô người anh em, cậu tới rồi à. Mau đến đây, mấy tên này càn rỡ quá rồi, vừa bị tôi chửi cho một trận.”
Lâm Phàm chỉ biết cười: “Haizz, bình tĩnh, đừng nóng giận làm gì. Bao giờ thì Hoán Nguyệt về đây?”
Vương Minh Dương nói: “Mai về. Bài hát kia thế nào rồi?”
Lâm Phàm: “Haizz, đêm qua tôi phải đi ra ngoài suốt đêm, đúng là mệt chết. Mau nhường chỗ để tôi ngồi một chút nào.”
“Tới đây, tới đây, đại ca ngồi đi để đàn em xoa bóp cho nhé.” Vương Minh Dương mỉm cười, đứng dậy nhường chỗ ngồi cho “đại ca”, sau đó chống hay tay lên ghế, dùng đầu ngón tay xoa bóp, nói: “Đại ca, có thoải mái không ạ?”
Lâm Phàm gật gật đầu: “Ừm ừm, cũng không tệ, có điều tay hơi thô ráp.”
Vương Minh Dương trợn mắt nói: “Đủ rồi đó, cậu được voi đòi hai bà Trưng phải không. Tôi là ông chủ lớn như vậy còn xoa bóp cho cậu, cậu không cám ơn thì thôi còn chê tay tôi thô, tôi nói cho cậu biết, tay tôi là tay vàng đó nha.”
Lâm Phàm không nhiều lời, lập tức rút xấp giấy ra nói: “Cho anh này, xem kĩ đi. Tổng cộng có mười bài hát, bảo Hoán Nguyệt tập hát nhiều vào.”