Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1783 - Chương 1783 - Anh Lâm, Anh Làm Gì Vậy?

Chương 1783 - Anh Lâm, anh làm gì vậy?
Chương 1783 - Anh Lâm, anh làm gì vậy?

Chương 1783: Anh Lâm, anh làm gì vậy?

Ông chủ cảnh giác nhìn Lâm Phàm: “Là một công ty của Nhật Bản, cậu muốn làm gì?”

Lâm Phàm lấy ra một tờ tiền đỏ 100 tệ đặt lên bàn nói: “Tôi lấy một thùng sữa Thiên Thư.”

Lúc này, có người dắt tay một đứa trẻ đi vào cửa hàng: “Ông chủ, lấy cho tôi một thùng sữa Thiên Thư.”

“Được.” Ông chủ nói.

“Đợi đã.” Lâm Phàm lên tiếng ngăn lại, sau đó nhìn người đang dắt đứa bé kia nói: “Đừng mua sữa Thiên Thư, sữa này có vấn đề, nếu uống sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.”

Ông chủ cả giận nói: “Này chàng trai, cậu tới đây làm trò gì vậy, sữa này của tôi có gì không tốt chứ?”

Lâm Phàm xua tay: “Không phải tôi nói sữa của ông có vấn đề, mà là nhà sản xuất sữa này có vấn đề. Ôi, thôi được rồi, cứ mua đi, uống một thùng cũng không chết được. Rất nhanh mọi người sẽ biết được thôi.”

“Mẹ kiếp.” Chủ cửa hàng nghe thấy vậy thì lửa giận bừng lên, thiếu chút nữa muốn đập chết tươi cái tên này. Hắn ta lại nói uống một thùng không chết người, đây chẳng phải đang dọa dẫm khách hàng của ông ta sao?

Người khách hàng kia nghe thấy vậy cũng hoang mang: “Ông chủ, thế đổi cho tôi sang Mông Ngưu vậy.”

Nghe khách hàng nói vậy thì chủ cửa hàng mới bình tĩnh hơn chút. Ông còn thề nếu tên này còn phát ngôn câu sữa này có vấn đề nữa thì ông chắc chắn sẽ lấy mạng hắn ta.

Nhìn thấy tên thần kinh kia đã đi rồi, ông chủ lẩm bẩm chửi thầm: “Đồ điên, đừng để tôi gặp lại cậu.”

“Mẹ ơi, người đó hình như là anh Lâm đó.” Đứa bé kéo tay mẹ nói.

Phụ huynh kia cũng nghi hoặc hỏi lại: “Anh Lâm nào cơ?”

Đứa bé đáp lại: “Là Lâm đại sư đó. Cô giáo của con là fan cuồng của anh đó, ngày nào cũng cho bọn con xem ảnh của anh Lâm đó.”

Ông chủ nghe vậy thì quả quyết phủ nhận: “Không thể nào, Lâm đại sư sao lại nói chuyện thiểu năng như vậy được.”

Phụ huynh kia cũng gật đầu đồng ý, cô thấy ông chủ nói cũng có lý. Lâm đại sư sao lại có thể nói chuyện như người mất não vậy được chứ, sau đó cũng đã mua một thùng sữa Mông Ngưu,

rồi lại vui vẻ dắt tay đứa trẻ rời đi.

Phố Vân Lý!

Điền Thần Côn thấy Lâm Phàm vác một thùng sữa về thì vội vàng chạy đến đỡ: “Ôi trời, còn mua đồ về nữa này. Tôi đang sắp chết khát rồi, mau đưa cho tôi một hộp.”

Lâm Phàm cũng không ngăn ông ấy lại, để Điền Thần Côn mở ra uống.

Điền Thần Côn hào hứng lấy một hộp hút sâu một hơi, cảm giác cực kỳ thỏa mãn, chỉ là khi nhìn thấy Lâm Phàm thì rất ngạc nhiên.

“Cậu làm sao vậy? Sữa không thể lãng phí được nha, uống một ngụm lại nhổ ra một ngụm như vậy là sao thế?”

Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn nói: “Thần Côn à, ông có thấy sữa này có gì đó lạ không?”

“Có gì lạ sao?” Điền Thần Côn ngạc nhiên nhìn hộp sữa trong tay, sau đó lại đưa lên hút một hơi: “Không có gì cả, ngọt ngọt, bồi bổ cho sức khỏe thôi mà.”

Lâm Phàm cũng nếm thử một ngụm, sau đó hắn để hộp sữa lên bàn, lắc đầu nói: “Có vấn đề, cảm giác như lượng aflatoxin vượt quá tiêu chuẩn, hơn nữa còn cao hơn bình thường rất nhiều, lên đến 200%.”

“Aflatoxin là gì?” Điền Thần Côn nghe không hiểu, lại hút thêm một ngụm nữa.

“Là chất có thể gây ung thư, độc tính rất mạnh.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.

Phụt Phụt!!!

Điền Thần Côn nghe vậy thì sợ đến mức phun hết sữa trong miệng ra.

Ông Lương đi ngang qua thấy Điền Thần Côn phun một thứ gì đó trắng trắng đục đục còn dính trên miệng thì cũng không dám tin vào mắt mình, bèn hỏi: “Thần Côn, ai điên đến mức lại xuất tinh vào miệng ông vậy?”

Điền Thần Côn không thèm để ý đến lão Lương, đi tới trước mặt Lâm Phàm nói: “Tên nhóc này đừng có dọa người khác nha, sao cậu lại biết sữa có vấn đề?”

Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn, hỏi: “Hỏi hơi thừa rồi đó, tôi là ai nào? Tôi là Lâm đại sư đó nha.”

Ông Lương thấy Điền Thần Côn không thèm để ý đến mình cũng tò mò hỏi: “Sao vậy? Mọi người đang làm gì đó?”

Điền Thần Côn nói: “Lão Lương, hắn nói trong sữa Thiên Thư này có thứ gì đó vượt quá tiêu chuẩn.”

“Lâm đại sư, đây là thương hiệu sữa của Nhật Bản đó, sao cậu lại mua sữa của Nhật Bản?” Lão Lương khó hiểu hỏi.

Lâm Phàm đáp lại: “Chọn bừa thôi. Uống được một ngụm thì thấy không ổn, lại uống thêm vài ngụm nữa thì vẫn thấy có vấn đề nên đã mua một thùng về kiểm tra xem có phải tôi đoán sai không, hay là sữa này có vấn đề thật.”

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Phàm lại lấy ra năm hộp sữa, mỗi một hộp uống thử một hai ngụm.

“Đều có vấn đề, không phải chỉ có mỗi hộp sữa kia tôi uống có vấn đề.”

Ngô U Lan ngạc nhiên hỏi: “Anh Lâm, chắc anh không nhầm lẫn gì đó chứ, người thường sao lại nếm ra được chứ?”

Lâm Phàm lắc đầu, tự tin nói: “Tuyệt đối không sai, đúng là tôi có thể nếm ra được đó.”

Sau đó hắn lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó.

“Anh Lâm, anh làm gì vậy?” Triệu Chung Dương vội vàng hỏi.

Lâm Phàm trả lời: “Đăng lên weibo nhắc mọi người chú ý một chút, đồng thời cũng báo cáo cho tổng cục kiểm tra chất lượng.”

Bình Luận (0)
Comment