Chương 1785: Không muốn sống nữa rồi
Trên mạng.
“Ôi đệch! Lâm đại sư nói thật hay đùa vậy.”
“Đúng đó, ngày nào tôi cũng uống sữa của Thư Ngưu. Đọc được tin này tôi sợ đến mức quăng hộp sữa đi luôn.”
“Để tôi phổ cập khoa học cho mọi người nhé. Aflatoxin là chất độc được Tổ chức Y tế thế giới xếp vào loại chất gây ung thư loại 1, nó độc hơn thạch tín gấp 68 lần. Chỉ đứng sau độc tố Botulinum, là loại nấm mốc độc nhất. Vì vậy các cư dân mạng đang uống sữa hãy thử nhẩm tính một chút đi. ”
“Lầu trên ơi, con mẹ nó, ông đừng có dọa người như vậy được hay không??? Tôi đã vứt bỏ toàn bộ sữa Thư Ngưu trong nhà luôn rồi đó.”
“Ý, tôi muốn hỏi là sao Lâm đại sư lại biết được chuyện này nhỉ?”
“Chuyện này còn phải biết sao? Lâm đại sư học rộng biết nhiều, sao lại không biết được. Dù gì thì tôi cũng sẽ tin tưởng Lâm đại sư vô điều kiện.”
“Ông cũng có tiềm năng của fan não tàn lắm đấy. Chúng ta phải có chính kiến của mình chứ. Lâm đại sư nói sữa có vấn đề thì ít nhất cũng phải đưa ra bằng chứng, ai có thể tin được lời nói suông như vậy chứ?”
“Nói không sai, chuyện này quả thực cần có chứng cứ. Hơn nữa đây là chuyện không thể nói bừa được. Thư Ngưu là công ty lớn, mà Lâm đại sư cũng là nhân vật có tiếng nói và sức ảnh hưởng rất lớn. Nếu như chuyện này chỉ là tin bịa đặt thì cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó nha.”
Tin tức Lâm Phàm đăng lên weibo giống như một quả bom nổ, gây chấn động khắp mọi nơi. Ai nấy đều thấy tin tức này thậm chí còn khủng khiếp hơn tất cả mọi thứ khác, khiến cho họ thấy cực kì khiếp sợ.
Bọn họ không ngờ Lâm đại sư lại lên tiếng tố cáo Thư Ngưu. Nhưng họ cũng không biết kỳ thực chuyện này là như thế nào, thậm chí ngay đến cả bằng chứng cũng không có thì rất khó để thuyết phục được dư luận.
Công ty giải trí Phi Nguyệt.
Vương Mỹ Điềm đang thu âm, khi vừa thu xong một bài hát thì đắc ý bỏ thiết bị xuống. Cô ta không cần nghe cũng biết bản thu âm của mình rất hoàn hảo.
“Được lắm, rất tốt.” Ở bên ngoài, Trần tổng vỗ tay tươi cười tỏ thái độ vô cùng hài lòng. Ông ta thấy Vương Mỹ Điềm rất hoàn hảo, bất kể vào ban đêm hay kể cả lúc làm việc cũng đều khiến cho người ta vô cùng thỏa mãn.
“Trần tổng, em làm tốt chứ?” Vương Mỹ Điềm cười nói.
“Không chỉ được mà còn cực kỳ tuyệt vời.” Trần tổng nói rồi vỗ nhẹ vào vai Vương Mỹ Điềm: “Không cần nghĩ ngợi gì cả, cố gắng tập trung thu âm thật tốt. Đợi đến khi album ra mắt thì em sẽ là người nổi tiếng nhất.”
Vương Mỹ Điềm nghe vậy thì cười vô cùng rạng rỡ. Cô ta chờ đợi giây phút này đã lâu rồi. Mặc dù hiện tại muốn tiến tới mục tiêu thì vẫn còn khoảng cách rất xa, nhưng cô ta tin rằng sẽ không lâu nữa đâu thì cô ta sẽ thay thế được Ngô Hoán Nguyệt.
“Ơ.” Lúc này, Trần tổng đang xem điện thoại, khi vừa đọc được tin tức đang lan truyền trên mạng, ông ta cau mày, sau đó mỉm cười nói: “Lâm đại sư tự tìm đường chết rồi.”
Vương Mỹ Điềm không hiểu Trần tổng nói vậy là có ý gì, bèn hỏi: “Trần tổng, có chuyện gì vậy?”
Trần tổng đưa điện thoại qua, nụ cười trên mặt càng trở nên tươi rói, nói: “Em tự xem đi, chuyện này nếu như không xử lý tốt thì sẽ gặp rắc rối cực kỳ nghiêm trọng.”
Vương Mỹ Điềm nghi hoặc nhìn điện thoại, khi vừa đọc được tin tức này thì sửng sốt, dường như không dám tin vào mắt mình.
“Hắn ta lại dám nói như này trên mạng á, không muốn sống nữa rồi sao?”
Vương Mỹ Điềm vốn còn đang nghĩ, nếu bọn họ tiếp tục giẫm lên Lâm đại sư và Ngô Hoán Nguyệt thì nhất định sẽ thu hút sự bất mãn của dư luận, hoặc là các bên liên quan rất bất mãn bọn họ.
Nhưng khi thấy tin tức này thì cô ta bỗng ngơ ngác.
Lâm đại sư này không thèm đếm xỉa tới cô ta, mà còn đối đầu với công ty sữa Thiên Thư, cái này là đầu óc mẹ nó bị úng nước à?
Hơn nữa sữa Thiên Thư này không phải là một doanh nghiệp bình thường mà là một doanh nghiệp lớn, có thể dễ dàng khiêu khích họ như vậy được chắc? Mà nhìn xem, Lâm đại sư này đang nói cái gì.
Vậy mà dám nói sữa Thiên Thư có vấn đề. Đây hoàn toàn là bài đăng có tính chất chí mạng, nếu không làm tốt thì sẽ phải trả giá đắt.
"Có cách rồi." Lúc này, Trần tổng ngạc nhiên thốt lên, cuối cùng đã nghĩ ra một cách hay.
Vương Mỹ Điềm nghi hoặc nhìn Trần tổng: "Cách gì?"
Trần tổng mỉm cười nói: "Chúng ta lập tức ủng hộ Thiên Thư. Theo như anh biết, hợp đồng phát ngôn hiện tại của Thiên Thư đã đến hạn. Nếu chúng ta có thể giành được hợp đồng này thì sẽ có lợi hơn cho sự nghiệp của em. Dù sao đây cũng là quảng cáo có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, có thể khiến cho em xuất hiện nhiều hơn."
Khi Vương Mỹ Điềm nghe thấy lời này cũng vui mừng khôn xiết. Nhưng cô ta vẫn cảm thấy dường như có gì đó không đúng: "Trần tổng, hợp đồng phát ngôn của Thiên Thư cũng không dễ lấy như vậy. Bây giờ em vẫn chưa nổi tiếng lắm, người khác làm sao có thể chọn em làm người đại diện hình ảnh chỉ vì em lên tiếng ủng hộ họ được chứ?”