Chương 1786: Tôi không bán được nữa
Trần tổng mỉm cười tự tin nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết chuyện này, em chỉ cần ủng hộ là được. Tốt nhất là quay video khi mọi người còn chưa phản ứng, ủng hộ Thiên Thư, đồng thời chỉ trích Lâm đại sư."
"Ừm, được, cái này không khó." Vương Mỹ Điềm mỉm cười. Tình huống này rất dễ giải quyết, không có khó khăn gì. Theo cô ta thấy thì chuyện này nếu làm tốt thì có thể nhận được hồi báo hoặc lợi lợi ích rất tốt.
Tập đoàn Đông Hán.
Vương Minh Dương hài lòng nhìn những bài hát này. Nhưng khi nhìn thấy tin tức trên Weibo, anh ta hoàn toàn sững sờ.
Người anh em của mình định làm gì đây? Hắn vừa rời khỏi chỗ mình thì lại gây ra chuyện lớn nữa rồi.
Nhất là sau khi đọc nội dung, anh ta lại không biết phải nói gì.
Nếu cuối cùng vấn đề này được chứng minh là một lời buộc tội sai thì sẽ thực sự sẽ gặp rắc rối. Ngay cả khi địa vị của hắn có vững chắc ở trên cao thì hắn cũng sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý vì chuyện này.
Vương Minh Dương lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Phàm.
"Cậu đang làm gì vậy, chuyện này là sao?" Vương Minh Dương gào lên.
Lâm Phàm: "Không có gì, những gì tôi nói đều là sự thật. Nhớ kỹ, không được uống sữa đó nữa. Nhưng nếu anh không sợ thì có thể uống tiếp nha."
Vương Minh Dương sững sờ, thậm chí có chút khó hiểu: "Không phải, ý tôi là sao cậu lại biết được chuyện này? Từ khi nào đã bắt đầu nghiên cứu những thứ này rồi?"
"Không phải tôi nghiên cứu. Sau khi rời khỏi chỗ anh, tôi đến một siêu thị mini để mua một bao thuốc lá, nhân tiện mua một chai sữa. Nhưng sau khi uống một ngụm, tôi thấy sữa này có gì đó không ổn." Lâm Phàm thờ ơ nói, hoàn toàn không cảm nhận được những lời này đã giáng bao nhiêu đòn chí mạng vào lòng Vương Minh Dương.
Vương Minh Dương cầm điện thoại, cả người không còn gì để nói. Anh ta không ngờ ông bạn của mình lại nói vậy, cái này là uống ra được?
Con mẹ nó!
Đây là muốn gây ra chuyện lớn rồi.
Vốn dĩ anh ta định gào to lên là ‘người anh em cậu đừng bốc đồng’ nhưng lúc này, anh ta vẫn giữ bình tĩnh nói: "Anh trai à, chúng ta xóa Weibo đó đi được không. Hay là bảo là có người hack tài khoản của cậu đi. Chuyện này không có chứng cứ, làm vậy có thể sẽ chết người đấy."
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, tôi biết. Đó cũng là lý do tại sao tôi lại đăng lên Weibo. Nếu tôi không nói ra thì không biết đến khi nào nó mới bị phát hiện. Đừng lo lắng, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm. Tôi đã uống không ít đâu, nếu như tôi không chắc chắn thì anh nghĩ tôi sẽ làm như vậy sao?”
Nỗi bất lực lan tràn, không biết làm sao.
Vương Minh Dương nói rất nhiều điều với Lâm Phàm nhưng ý tứ thì chỉ có một. Đó là bình tĩnh, tuyệt đối không được xúc động.
Nhưng điều khiến anh ta bất lực là người anh em này của mình lại không hề nghe lời chút nào.
Cuối cùng, sau khi nói thêm một vài câu, anh ta bèn cúp điện thoại.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm lắc đầu cười nói:
Mình mà không chắc chắn thì có thể mở miệng nói ra chuyện này chắc. Nhưng hắn cũng hiểu, loại chuyện này sẽ làm người ta khó mà tin được, thế nhưng hắn cũng không hoảng sợ, sự thật sẽ luôn đến, bây giờ chỉ cần truyền tin tức ra là đủ rồi.
Siêu thị nào đó.
Một cặp vợ chồng đang đi mua đồ. Khi họ chuẩn bị lấy một hộp sữa Thiên Thư thì một người qua đường nói: "Hai người vẫn còn dám mua loại sữa này à?"
Hai người nghi hoặc nhìn nhau hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sữa này có chuyện gì sao?"
Người qua đường nói: "Nhanh lên xem Weibo của Lâm đại sư đi. Lâm đại sư nói sữa này có vấn đề rất lớn, chất gây ung thư vượt quá mức tiêu chuẩn, sẽ gây hại cho sức khỏe đó."
"Hả?" Hai người sững sờ. Dường như họ không nghĩ tới chuyện này. Sau đó họ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra xem: "Đúng thế thật, đừng mua. Hay là mua thứ khác đi."
Ông chủ đứng đó quan sát ngay lập tức lo lắng nói: "Việc này không có bằng chứng, có lẽ đó chỉ là tin đồn."
Hai vợ chồng xua tay nói: "Bỏ đi, chúng ta đừng mua loại này nữa. Lâm đại sư đã nói rồi thì có lẽ là sự thật, tôi sẽ không mạo hiểm."
Ông chủ nhìn hai vợ chồng rồi lắc đầu. Có vấn đề chỗ nào chứ! Mẹ nó, cái lời đồn đại chết tiệt này.
Chuyện này đã xảy ra mấy lần, lúc đầu ông ta vẫn còn băn khoăn, không hiểu là những người này bị làm sao vậy. Tại sao bọn họ không mua sữa Thiên Thư nữa, sau này thì mới biết có chuyện như vậy.
Người qua đường tốt bụng khuyên nhủ: "Ông chủ, tôi đề nghị ông mau trả lại số sữa này cho nhà phân phối đi. Lâm đại sư nói có vấn đề, vậy thì chắc chắn có vấn đề. Bây giờ, chỉ cần là người đã đọc Weibo của Lâm đại sư thì họ sẽ không mua."
Ông chủ nhìn những người qua đường, sau đó mở nhóm WeChat trên điện thoại di động của mình và thấy rằng các đồng nghiệp trong nhóm đều đang nói về vấn đề này.
"Mẹ nó, tình hình thế nào rồi, tôi không bán được sữa này nữa."
…