Chương 1799: Lâm đại sư làm đại diện cho các hãng sữa
Lâm Phàm nhìn đối phương, cảm thấy chuyện này chơi hơi lớn rồi, lập tức nói: “Không cần thiết phải làm như vậy đâu?”
Người phụ nữ ngay lập tức lắc đầu: “Cần thiết! Tổng bộ bên kia cũng có ý này. Tổng bộ của chúng tôi rất tin tưởng vào khả năng nếm của Lâm đại sư.”
Lâm Phàm chớp chớp mắt, cảm thấy việc này thật đúng là thần kỳ. Tất cả mọi việc đều bởi vì uống một ngụm sữa mà xảy ra tình huống như này, ngay cả chính hắn cũng nghĩ không ra.
"Đến lượt chúng tôi rồi!"
"Còn có cả tôi nữa!"
Các đại lý phía sau cũng tranh nhau hét to, giống như nếu không được Lâm đại sư nếm thử thì sữa của bọn họ sẽ không được mọi người tin tưởng vậy.
Các phóng viên đứng ở một bên quay phim. Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại chuyện này nên cảm thấy thật con mẹ nó thần kỳ, thần kỳ đến mức khiến người ta không thể tin được.
Chỉ là nghĩ lại cũng đúng. Lâm đại sư trâu bò như vậy, sau khi chuyện này xảy ra thì còn có thể có vấn đề gì được sao?
Bọn họ ở một bên quay phim, yên lặng ghi lại chuyện này.
Các ông chủ cửa hàng chung quanh cũng vây quanh.
“Oa! Sau này ông chủ nhỏ có lẽ sẽ không thiếu sữa để uống rồi.”
"Đúng vậy! Sau này nếu chúng ta muốn uống sữa thì chỉ cần đến chỗ Lâm đại sư lấy là được."
"Hiện nay Phố Vân Lý của chúng ta càng ngày càng nổi tiếng, không biết mấy người có chú ý tới hay không?"
"Tôi đã sớm chú ý tới rồi. Khách đến càng ngày càng nhiều. Hơn nữa có rất nhiều người đều là từ nơi khác tới đây. Tôi nghe nói, phố Vân Lý của chúng ta đã được đánh giá là một trong những nơi nhất định phải đến khi tới Thượng Hải du lịch rồi đó.”
"Lần trước có người ra giá sáu trăm ngàn một năm để thuê lại chỗ của tôi, chỉ là tôi không có đồng ý. Hơn nữa cho dù giá cả có cao hơn nữa thì tôi cũng sẽ không đồng ý."
"Phố Vân Lý của chúng ta có thể nổi tiếng như vậy đều là bởi vì Lâm đại sư. Nếu Lâm đại sư không ở đây thì phố Vân Lý của chúng ta cũng sẽ không nổi tiếng như vậy."
Các ông chủ cửa hàng đang thảo luận, họ thực sự hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Dù sao ở bên cạnh bọn họ có một đại thần bảo hộ như vậy mà.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, kiếp trước nhất định là bọn họ đã cứu vớt thế giới. Cho nên kiếp này mới có thể trở thành hàng xóm của Lâm đại sư ở phố Vân Lý này.
Sau một thời gian dài, các phóng viên và các đại lý sữa cũng rời đi.
Những thứ để lại chính là hàng chục hộp sữa.
Nhìn những hộp sữa này, đầu hắn lại thấy choáng, hắn không biết mình nên giải quyết những thứ này như thế nào.
Hắn cũng không phải là người bán sữa.
Điền Thần Côn nở nụ cười, tâm trạng rất tốt đẹp: “Xem ra, sau này muốn uống bao nhiêu sữa thì có bấy nhiêu rồi.”
Triệu Chung Dương mở livestream, bạn bè trong livestream cũng đều trợn tròn mắt. Bọn họ chưa từng thấy cảnh như vậy, vì thế vẫn luôn ở trên kênh gửi hai từ ‘quá trâu’...
Dù sao thì chỉ có như vậy thì mới có thể thể hiện được sự khiếp sợ trong lòng của bọn họ.
Lâm Phàm cảm thấy mình cần phải giải quyết những hộp sữa này, sau đó nhìn mọi người xung quanh: “Mọi người ai muốn uống sữa thì mau lấy đi. Ở đây có nhiều sữa như vậy, nếu chỉ mình tôi uống thì biết phải uống đến ngày tháng năm nào chứ?”
Các ông chủ cửa hàng cười nói: “Ông chủ nhỏ, cậu thực sự là quá lợi hại!"
“Đúng vậy! Tôi sống tầm tuổi này rồi mà chưa từng thấy qua cảnh nào như vậy.”
Lâm Phàm nhìn mọi người, trong lòng cũng lẩm bẩm. Đừng nói là mấy người chưa từng thấy qua, cho dù là tôi thì đây cũng là lần đầu tiên thấy.
Ngày hôm sau!
Tin tức đã xuất hiện.
Các cư dân mạng cũng đều thảo luận.
"Mông Ngưu an toàn, mọi người có thể yên tâm uống."
"Elie cũng an toàn."
"Ừm! Lâm đại sư đã nói an toàn, vậy nhất định là không có vấn đề gì. Mẹ nó, thật sự là dọa chết tôi rồi."
Tuyên bố trên trang web chính thức của Mông Ngưu cũng đã thay đổi.
"Lâm đại sư đã nói sữa chúng tôi an toàn, mọi người có thể yên tâm sử dụng."
Elie: "Chúng tôi là một công ty có lương tâm. Lâm đại sư nói đây là sữa tốt thì nhất định sẽ không có vấn đề."
Cư dân mạng nhìn thấy tình huống này thì đều cảm thấy dở khóc dở cười.
"Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy Lâm đại sư giống như bị người ta bán vậy?"
"Đúng vậy! Những công ty này cũng quá giống cướp rồi.”
"Chỉ là như vậy cũng có thể thấy được, những công ty này vẫn rất có quyết tâm. Ủng hộ công ty nước mình, sau này tôi uống sữa của Mông Ngưu là được rồi. Còn sữa của công ty sữa Thiên Thư thì sẽ không uống nữa.”
Phố Vân Lý.
Sau khi Triệu Chung Dương nhìn thấy tin tức trên Weibo thì cũng nở nụ cười, nói: “Anh Lâm, anh xem mấy cái này đi. Bây giờ anh đã trở thành người phát ngôn của mấy công ty sữa này rồi nè, đây chính là việc mà biết bao người muốn còn không được nữa đó nha.”
Lâm Phàm thấy tình huống trên Weibo thì cũng chỉ biết gãy đầu, lúc này hắn cũng không biết nên nói cái gì.
"Vậy có phải tôi nên đi tìm bọn họ để thu phí phát ngôn không?"
Triệu Chung Dương gật đầu: “Ừm. Nếu như anh mở lời thì bọn họ nhất định sẽ cho tiền đó.”