Chương 1800: Hội trưởng Ngưu gọi đến
Điền Thần Côn nói: “Nhưng không phải mỗi tháng người ta đều gửi tới cho cậu hơn mười thùng sữa sao? Đây không phải là phí phát ngôn rồi à?”
“Thôi đi cha! Bắp đùi to như anh Lâm mà bọn họ nghĩ muốn bám vào chỉ với mười mấy thùng sữa thôi sao?" Triệu Chung Dương nói.
Lâm Phàm lắc đầu, hắn cũng không muốn những chuyện này đâu. Hiện tại trong dạ dày của hắn đều là mùi sữa, nhiều đến mức hắn muốn nôn luôn rồi.
Hắn sẽ không bao giờ uống sữa nữa!
Sự tình phía sau không phải là chuyện Lâm Phàm cần quản nữa. Chuyện của công ty sữa Thiên Thư đã có sự quản lý của cơ quan nhà nước tiếp nhận và xử lý.
Chỉ là hắn cảm thấy lần này công ty sữa Thiên Thư không chết thì cũng phải bị lột một lớp da. Dù sao đây cũng là một công ty lớn đã thâm căn cố đế ở trong lòng mọi người, cho nên có vị trí rất quan trọng. Mà hiện tại lại đột nhiên xảy ra chuyện này nên nhất định sẽ tạo nên ảnh hưởng rất lớn.
Các công ty sữa trong nước kia ơi, bổn đại sư cũng chỉ có thể giúp được mấy người đến đây thôi nhé, chuyện còn lại thì phải xem bản lĩnh của chính mấy người rồi.
Hiện tại những công ty sữa trong nước kia đều muốn hắn nếm thử sữa. Nếu như hắn không muốn thì ai cũng không thể ép hắn được. Nhưng nghĩ lại thì hắn cảm thấy mình cũng nên góp một phần sức lực cho ngành sản xuất nước nhà.
Chỉ là không nghĩ tới hắn lại uống nhiều đến mức muốn nôn như vậy. Nếu không phải sức chịu đựng của hắn tốt thì có lẽ đã phun hết ra ngoài rồi.
Khi Vương Mỹ Điềm thấy tình huống này thì cả người đều choáng váng. Điều đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là hình tượng người phát ngôn của mình, e rằng đã đổ sông đổ bể cả rồi.
Nếu như công ty thư Thiên Thư thật sự xảy ra chuyện thì bọn họ làm gì còn để ý đến chuyện này nữa.
Khi cô ta gọi điện thoại cho Trần tổng, Vương Mỹ Điềm thật sự phải trợn tròn mắt vì giọng điệu của Trần tổng thể hiện vẻ bất lực. Hiển nhiên là chuyện này đã không có đường lui nữa rồi, việc hiện tại cô ta cần làm chính là thu âm bài hát thật tốt.
Đồng thời cô ta cũng hiểu một ý trong đó, đó chính là Trần tổng đã không còn hy vọng gì đối với cuộc tranh đoạt giữa cô ta và Ngô Hoán Nguyệt nữa.
"Không được! Vương Mỹ Điềm tôi sao có thể thua Ngô Hoán Nguyệt được chứ?" Trong lòng Vương Mỹ Điềm lửa cháy hừng hực, sau đó lập tức bắt đầu đăng bài trên Weibo. Chỉ là khi bài đăng này vừa mới xuất hiện thì lập tức bị đả kích.
Vương Mỹ Điềm: "Album đang trong quá trình thu âm, mọi người nhất định phải ủng hộ tôi hết mình đó nha! Yêu mọi người! Chụt chụt!”
Ngay lập tức, cư dân mạng đã bình luận.
"Đừng chụt chụt, tôi sẽ không ủng hộ cô đâu."
"Con mẹ nó, gieo rắc tai họa cho những đứa trẻ ở vùng núi như vậy, quả thực là cầm thú cũng không bằng."
"Lâm đại sư tự tay sáng tác ra bài hát mới, mười vị đại sư của cô sao có thể so sánh được chứ? Hơn nữa giọng hát của Ngô Hoán Nguyệt vốn không tồi. Chưa cần nghe đã biết cô ấy thắng rồi.”
Vương Mỹ Điềm nhìn thấy những bình luận này thì suýt chút nữa đã tức đến mức phun máu. Chỉ là khi nhìn thấy bình luận phía dưới thì không khỏi nở nụ cười. Ít nhất bây giờ cô ta thấy vẫn còn có người ủng hộ mình, chỉ là khi nhìn thấy đoạn sau thì rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Trên lầu, mấy người là một đám súc sinh! Mỹ Điềm tốt như vậy, sao mấy người có thể nói như vậy chứ? Mỹ Điềm, cô yên tâm đi, mọi người sẽ không chỉ ủng hộ album của cô mà còn phải ủng hộ mạnh mẽ. Ca sĩ ưu tú như cô sao có thể không được mọi người ủng hộ chứ? Cô yên tâm, chỉ cần bài hát của cô vừa được tung ra thì tôi sẽ lập tức mua bản lậu về. Còn Ngô Kỳ Nguyệt kia, tôi sẽ mua bản chính, cô yên tâm, bọn tôi tuyệt đối ủng hộ!”
Phụt phụt!!!
Vương Mỹ Điềm nổi giận, thậm chí bây giờ cô ta còn rất muốn đập vỡ điện thoại di động. Hai tay cô ta nắm chặt điện thoại di động, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ.
"Lâm đại sư, Ngô Hoán Nguyệt, chúng ta chưa xong đâu!"
Nhưng đây cũng chỉ là trong suy nghĩ của cô ta mà thôi. Còn chuyện để hai người này phải trả giá đắt thì chính là đang nằm mơ, cơ bản là không có bất kỳ khả năng nào.
Đương nhiên, Lâm Phàm cũng không để loại chuyện này ở trong lòng. Tuy rằng hắn tự nhận mình là người có rất ít kẻ địch, dù sao hắn cũng thân thiện như vậy cơ mà. Nhưng nếu phải đếm kỹ một chút thì kẻ địch của hắn không chỉ không ít, mà còn rất nhiều, thậm chí có thể nói đông đến dọa người.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi tới là hội trưởng Ngưu của hiệp hội võ thuật Thượng Hải.
"Hội trưởng Lâm à, gần đây cậu có ổn không?" Trong điện thoại, giọng nói của hội trưởng Ngưu truyền tới.
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Phàm hơi ngượng ngùng. Dù sao sau khi trở thành phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật Thượng Hải thì hắn chưa từng tới nhưng mà vẫn để tên ở đó, hơn nữa còn nhận cả tiền lương hàng tháng.
Thậm chí vào dịp Tết còn nhận quà tết từ Hiệp hội.
Ôi chao, nghĩ như vậy, khuôn mặt trẻ đẹp anh tuấn này cảm thấy có chút ngượng ngùng rồi.