Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1801 - Chương 1801 - Quá Khứ Huy Hoàng Của Thần Côn

Chương 1801 - Quá khứ huy hoàng của Thần Côn
Chương 1801 - Quá khứ huy hoàng của Thần Côn

Chương 1801: Quá khứ huy hoàng của Thần Côn

"Hội trưởng Ngưu, tôi vẫn ổn. Ngài thế nào rồi? Sao hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi vậy?" Lâm Phàm xấu hổ cười, hắn thật sự là không tốt mà. Nếu có thời gian rảnh thì đi hiệp hội xem một chút cũng là chuyện tốt.

Hội trưởng Ngưu cười nói: “Không có gì, chỉ là ngày mốt có một buổi giao lưu võ thuật ở núi Côn Lôn. Khi đó tất cả mọi người ở khắp các nơi đều sẽ tới. Mà Hiệp hội võ thuật Thượng Hải của chúng ta cũng phải có người qua đó. Chỉ là hiện tại tôi tuổi đã cao, chạy không nổi nữa rồi, cho nên tôi hy vọng Lâm hội trưởng có thể dẫn theo một đội, dẫn dắt mấy tên nhóc này đi xem chút việc đời.”

Tuy rằng Lâm Phàm không muốn chạy ra ngoài nhưng hội trưởng Ngưu đã tự mình gọi điện thoại tới. Hơn nữa bình thường cũng chưa từng tìm hắn làm gì cả, nếu như bây giờ mà hắn từ chối thì thật sự không tốt lắm.

"Được! Thân là một thành viên của hiệp hội, đương nhiên tôi phải cống hiến chút sức lực cho hiệp hội rồi, chỉ là không biết tôi có cần phải lên đài hay không?" Lâm Phàm hỏi.

Hội trưởng Ngưu: “Không cần, không cần! Chúng ta chỉ là khách mời đến đó xem một chút mà thôi, không cần lên sân đâu.”

Lâm Phàm gật đầu. Không lên đài là tốt rồi, dù sao lên đài cũng chính là bắt nạt người ta, như vậy thì có chút không tốt.

Chỉ là trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, rốt cuộc là người nào tổ chức. Chọn đâu không chọn, lại chọn núi Côn Lôn, thật là con mẹ nó bị bệnh mà! Nơi đó xa như vậy, lại còn lạnh nữa, đến đó không khác gì đi chịu khổ.

"Hội trưởng Ngưu, ông cứ yên tâm. Chuyện này tôi nhận, tôi sẽ đưa những tên nhóc đó đi xem chút việc đời, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì." Lâm Phàm cười nói.

Hội trưởng Ngưu: “Vậy thì tốt rồi! Vậy tất cả những chuyện này đành nhờ hội trưởng Lâm vậy. Chỉ là lâu lâu cậu nhớ tới đây một chút. Ở đây mọi người rất nhớ cậu, nhất là Vương hội trưởng, Vương Vân Kiệt, cậu ta rất nhớ cậu đấy.”

“Vương Vân Kiệt? Ai vậy?” Lâm Phàm sửng sốt, hắn không nhớ cái tên này lắm.

Hội trưởng Ngưu nở nụ cười: “Chính là Vương Vân Kiệt, hội trưởng Dương Thị Thái Cực quyền, người từng bị cậu đánh một trận tơi bời hoa lá đó.”

"Ông ta à..." Lâm Phàm nhớ tới, đây không phải là cái tên trước kia đã gây khó dễ cho mình lúc mình mới gia nhập hiệp hội hay sao.

"Ông ta vẫn còn ở trong hiệp hội à?"

Hội trưởng Ngưu cười nói: “Ông ấy vừa trở về không bao lâu. Trước đó bị đình chỉ công tác, đã chịu không ít khổ cực, cũng đã nhận ra sai lầm của mình. Vốn ông ấy muốn tới phố Vân Lý tìm cậu nhưng lại sợ bị cậu đánh thêm một lần nữa cho nên vẫn không dám đi, chỉ hy vọng có thể chân thành xin lỗi cậu.”

Lâm Phàm nở nụ cười: “Được rồi, được rồi, oan gia nên giải không nên kết. Việc đã qua thì cứ để nó qua đi. Nếu ông ta thật sự biết sai thì tôi sẽ tha thứ cho ông ta. Dù sao tôi cũng không phải người hẹp hòi gì, có đúng không?”

“Đúng vậy! Sao hội trưởng Lâm có thể là người hẹp hòi chứ?" Hội trưởng Ngưu cười nói.

Sau đó hai người trò chuyện thêm một lát thì tắt điện thoại. Chuyến đi tới Côn Lôn lần này cứ coi như là đi ngắm cảnh vậy.

Phía hiệp hội.

Hội trưởng Ngưu nhìn Vương Vân Kiệt ở bên cạnh nói: “Ông nghe được rồi chứ? Lâm đại sư không có để chuyện đó ở trong lòng đâu.”

Vương Vân Kiệt lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn Hội trưởng Ngưu, tôi đã nhận ra sai lầm của mình, tôi hứa sẽ không phạm sai lầm nữa.”

“Vậy thì tốt rồi! Người luyện võ tính tình nóng nảy một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải độ lượng mới được." Hội trưởng Ngưu răn dạy.

"Vâng, vâng."

......

"Anh Lâm, anh chuẩn bị đi đâu vậy?" Ngô U Lan hỏi, vừa nãy cô nghe thấy dường như là sẽ đi núi Côn Luân gì đó.

Lâm Phàm nhún vai đáp: “Hiệp hội võ thuật bảo tôi dẫn đội đi núi Côn Luân để tham gia giao lưu gì đó. Từ khi gia nhập hiệp hội đến nay tôi chưa từng trở lại trụ sở hiệp hội, nên lần này đáp ứng bọn họ đi Côn Luân một chuyến.”

“Chỉ là tôi thấy cái người tổ chức hội giao lưu lần này đầu óc đúng là có bệnh. Thời tiết thế này mà phải chạy tới đó, không phải là đang đi chịu tội sao?”

Hắn thật sự phục sát đất mà. Nếu người đó chọn núi Thái Sơn hay núi Hoàng Sơn gì đó thì đều có thể hiểu. Thế nhưng người đó lại chọn nơi xa như vậy thì thật sự là khó hiểu. Chỉ là kệ đi, xem như đi ra ngoài dạo một chuyến là được rồi.

Điền Thần Côn vừa nghe thì lập tức lấy lại tinh thần: “Tôi có thể đi cùng không?”

Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn, không khỏi nở nụ cười: “Được! Nếu ông đã muốn đi thì tôi có thể dẫn ông đi xem chút chuyện đời.”

“Ôi giời, cái gì gọi là xem chút chuyện đời chứ? Tôi đã gặp nhiều chuyện như vậy rồi. Trước kia tôi và cha tôi vào nam ra bắc, đánh khắp thiên hạ không ai là đối thủ. Cái gì mà thiên hạ đệ nhất quyền, thiên hạ đệ nhất đao vân vân… đều đã từng đánh rồi, không có gì thú vị cả.” Điền Thần Côn nhớ lại những năm tháng huy hoàng trước kia, cảm giác vẫn rất tự hào.

Mà đến khi ông ta trưởng thành, học được bản lĩnh thì lại có bi kịch xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment