Chương 1802: Trở lại hiệp hội võ thuật Thượng Hải
Lúc ông ta quyết đấu với người ta, vừa mới đánh người ta hộc máu thì cảnh sát đã ập tới rồi còng tay đưa ông ta đi ngay. Mặc kệ mấy người làm gì, việc lén lút đánh nhau chính là vi phạm pháp luật.
Sau khi chuyện đó xảy ra, Điền Thần Côn cũng sợ hãi. Ông ta nhận ra, một thân võ nghệ này thật sự là học uổng công rồi. Nếu ai muốn đánh nhau với người khác thì chuẩn bị tốt tư tưởng bị cảnh sát bắt đi.
Còn cái gọi là giấy sinh tử gì đó, hoàn toàn chính là lừa gạt người.
Trước kia ông ta đã từng gặp người ký giấy sinh tử, ông ta còn đến hiện trường xem. Đến cuối cùng còn vui vẻ đi xem người ta đem cái tên cao thủ đánh chết người đó ra xử bắn.
Tình cảnh kia thật sự là rất thê thảm.
Ngô U Lan cũng rất chờ mong nói: “Anh Lâm, em có thể đi cùng không? Em cũng muốn đi xem một chút.”
“Được, vậy cùng đi thôi." Lâm Phàm cảm thấy có nhiều người quen đi cùng thì sẽ náo nhiệt hơn, hơn nữa hắn cũng không biết phải đi bao lâu.
Ngô Thiên Hà cười nói: "Tôi ở lại đây trông cửa hàng là được rồi. Tôi già rồi, đi không nổi nữa đâu.”
“Cha, đi tới nơi đó quả thật là không dễ dàng gì.” Ngô U Lan nói.
Triệu Chung Dương ngược lại vô cùng phấn khích nói: "Từ trước đến nay em chưa từng được thấy những chuyện giao lưu võ thuật như vậy, cho nên em cũng phải đi mới được. Nhân tiện cho các anh em fan hâm mộ xem chiêu thức của các cao thủ ra đòn là như thế nào.”
Lâm Phàm gật đầu: “Được! Vậy tất cả mọi người cùng đi là được rồi. Vậy hôm nay chúng ta đóng cửa hàng sớm, trở về thu dọn đồ đạc một chút. Ngày mai chúng ta phải lên đường, ngày mốt chính là buổi giao lưu rồi.”
Điền Thần Côn đã xa cách giang hồ rất nhiều năm, hiện giờ rất phấn khích khi lại được tham gia buổi giao lưu thế này.
Triệu Chung Dương chưa bao giờ thấy qua loại chuyện này, cho nên càng hưng phấn.
Còn Ngô U Lan thì chỉ đơn giản là muốn được ra ngoài cùng Lâm Phàm mà thôi.
Mà đối với Lâm Phàm mà nói, hội trưởng Ngưu đã mở lời thì hắn cũng không tiện từ chối, nếu không hắn sẽ không đồng ý đi tới đó đâu.
Hiệp hội Võ thuật.
Lâm Phàm lái xe tới nơi này xem tình huống, đã lâu hắn không tới đây cũng không biết hiện tại như thế nào rồi.
Dừng xe ở bãi đỗ xe, sau đó đi về phía cửa. Khi bảo vệ nhìn thấy người tới, vốn là muốn cản hắn lại để hỏi thân phận, nhưng trong nháy mắt đã phản ứng lại.
"Hội trưởng Lâm..." Bảo vệ phấn khích kêu lên.
Anh ta làm việc ở đây từ năm ngoái nên đương nhiên biết phó hội trưởng hiệp hội ở đây chính là Lâm đại sư. Hôm nay nhìn thấy Lâm đại sư, anh ta cũng không thể tin được, không nghĩ tới mình chờ lâu như vậy lại thật sự nhìn thấy Lâm đại sư tới.
"Xin chào!" Lâm Phàm cười gật đầu, chào hỏi bảo vệ.
Mà vẻ mặt của nhân viên bảo vệ hiện lên vẻ hạnh phúc, lẩm bẩm: "Ôi chao! Hội trưởng Lâm chào hỏi mình kìa, thật sự rất hạnh phúc.”
Đối với loại chuyện này Lâm Phàm cũng rất bất lực. Hắn cảm thấy đối phương có chút phấn khởi quá mức rồi.
Cuối cùng cũng không nói thêm gì, nhanh chóng đi vào hiệp hội.
Nhìn trái nhìn phải, hắn nhận ra hiện giờ hiện hội có sự thay đổi rất lớn. Hiện tại những thiết bị cũ kỹ kia đã được thay thế toàn bộ, ngay cả mặt đường hình như cũng đã được tân trang lại. Đồng thời tường nhà cũng được làm mới, điều này làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ, tràn đầy sức sống.
Trong mắt Lâm Phàm thì đây mới là một hiệp hội võ thuật, nơi phát huy tinh thần võ thuật.
Trên đường đi có nhiều người đang nói chuyện.
"Ôi! Cậu xem người bên kia đi, sao tôi lại cảm thấy người đó giống hội trưởng Lâm như vậy?"
"Cậu nhầm rồi! Hội trưởng Lâm đã lâu không tới hiệp hội, hiện tại đang ở phố Vân Lý."
"Không phải! Tôi chắc chắn mình không có nhìn nhầm. Ảnh của hội trưởng Lâm vẫn còn treo ở hành lang, tuyệt đối không sai được."
"Vậy cậu gọi thử xem, xem người ta có để ý tới cậu không."
"Hội trưởng Lâm..."
Lâm Phàm đang cảm nhận bầu không khí nơi này thì nghe thấy có người gọi mình, vậy nên không khỏi quay đầu nhìn lại. Sau đó nhìn thấy một nhóm người đứng ở đó đang chỉ mình thì cũng cười: “Chào, mọi người..."
Khi nhận được câu trả lời, nhóm người kia hoàn toàn trở nên hưng phấn.
"Mẹ kiếp! Thật sự là Hội trưởng Lâm!"
"Hội trưởng Lâm đến hiệp hội rồi."
Một nhóm người vội vàng chạy tới, sau đó vây quanh Lâm Phàm. Trong đó có một chàng trai mặc đồ luyện võ hưng phấn nói: "Hội trưởng Lâm, rốt cục tôi cũng chờ được anh rồi!”
Lâm Phàm cười: “Chờ tôi làm gì, có cái gì phải chờ chứ?”
Chàng trai đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, muốn chụp ảnh tự sướng với Lâm Phàm: “Hội trưởng Lâm, tôi mới gia nhập hiệp hội không bao lâu. Bình thường mỗi ngày đều đến đây, mục đính chính là muốn nhìn thấy anh, không nghĩ tới rốt cục tôi cũng chờ được rồi.”
Khi cậu ta tới nơi này đã nghe qua truyền thuyết ở đây.