Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1803 - Chương 1803 - Chuyện Cũ Mình Bỏ Qua

Chương 1803 - Chuyện cũ mình bỏ qua
Chương 1803 - Chuyện cũ mình bỏ qua

Chương 1803: Chuyện cũ mình bỏ qua

Lúc đó, một mình hội trưởng Lâm đánh bại toàn lãnh đạo của hiệp hội, hơn nữa còn không chút do dự.

Nguyên nhân của chuyện này là bởi vì hạng mục thi đấu của những đứa trẻ khuyết tật bị hủy mà không rõ lý do. Điều này làm cho Hội trưởng Lâm rất tức giận nên đã nổi giận ở trong văn phòng. Khi đó ngài ấy đã đánh cho những vị lãnh đạo của hiệp hội kia phải kêu cha gọi mẹ, ôm đầu chạy trốn.

Mặc dù không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng lúc đó.

Thế nhưng cậu ta cảm thấy, những người đó nhất định rất là thê thảm.

"Lâm đại sư!" Khi Giang Phi nhìn thấy bóng người ở phía xa thì còn không dám xác nhận, nhưng khi nhìn thấy mặt của đối phương thì lập tức có thể xác định, sau đó phấn khích đi tới nói: “Lâm đại sư, thật sự là cậu rồi.”

“Anh Giang, đã lâu không gặp! Sao anh không đến phố Vân Lý thăm tôi gì hết?" Lâm Phàm nhìn thấy người tới thì lập tức nở nụ cười. Giang Phi này chính là người quen cũ. Trước kia khi hắn mới tới hiệp hội, đối phương đã rất quan tâm đến hắn.

Giang Phi thấy Lâm đại sư bị một nhóm người vây quanh thì khoát tay nói: “Mấy người có việc gì cần làm thì mau đi làm đi. Lâm đại sư đến hiệp hội, sau này cơ hội gặp mặt còn rất nhiều.”

“Không sao đâu, chụp ảnh một chút vẫn được." Lâm Phàm nói.

Người của hiệp hội cũng vô cùng phấn khích, sau đó thi nhau chụp ảnh. Chụp xong cũng không có ai tiếp tục làm phiền hắn cả, ai nấy đều mãn nguyện rời đi.

Giang Phi nhìn thấy Lâm Phàm thì tâm trạng rất hưng phấn nói: “Lâm đại sư, chuyến đi tới núi Côn Luân lần này thực sự vất cả cho anh rồi.”

“Anh không đi sao?” Lâm Phàm vô cùng kinh ngạc hỏi.

“Đi chứ.” Giang Phi nói: “Chuyến đi tới núi Côn Luân lần này mặc dù không có chuyện gì liên quan tới chúng tôi, nhưng thân là một phần của hiệp hội chúng tôi cũng muốn dẫn đội đi ủng hộ một chút. Dù sao đây cũng là buổi lễ giao lưu võ thuật long trọng đó.”

“Lần này ai tổ chức vậy? Sao lại nghĩ đến núi Côn Luân chứ, xa như vậy không thuận tiện chút nào!” Lâm Phàm lắc đầu, cảm giác rất bất đắc dĩ.

Giang Phi đối với chuyện này cũng bất đắc dĩ đáp: “Địa điểm này chúng tôi cũng từng phàn nàn, có điều người ta nói một câu khiến chúng tôi á khẩu không nói lên lời. Nói cái gì mà luyện võ công nếu như đến những thứ này cũng không chịu được vậy thì luyện làm cái gì, cho nên chúng tôi cũng không nói cái gì nhiều nữa.”

“Về phần bên phía tổ chức thì đó là một trung tâm chuyên tổ chức quốc thuật. Cái tổ chức này khá lớn, hầu như bao quát toàn bộ người luyện võ trên thế giới. Hơn nữa nó cũng đã thành lập từ rất đâu rồi, nó được sáng lập vào năm 1952 và tồn tại cho đến tận bây giờ, có thể nói là rất lâu đời.”

Lâm Phàm gật đầu, đối với chuyện này cũng chỉ là hỏi qua cho biết. Hắn chỉ cần dẫn đội đi đến đó là được, còn về phần tổ chức cái gì thì hắn cũng không để ý lắm.

“Được rồi, tôi đi gặp hội trưởng Ngưu đây, đã lâu rồi không gặp ông già này.” Lâm Phàm cười nói, cùng hai người Giang Phi đi vào trong hiệp hội.

Lâu rồi không đến cũng có chút nhớ nhung.

Dù sao năm đó ở đây cũng lưu lại hồi ức rất đậm sâu.

“Ồ!”

Lúc này, Lâm Phàm dừng bước nhìn người phía trước, mà người kia cũng đang nhìn Lâm Phàm, đột nhiên thân hình người đó khẽ run lên, giống như là gặp được người quen nào đó.

Vương Vân Kiệt đứng ở đó nhìn người thanh niên trẻ tuổi ở phía trước, trong đầu ký ức hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra năm ngoái.

Đám người bọn họ bị người thanh niên trẻ tuổi này đánh cho một trận ở trong văn phòng. Mặc dù bọn họ đều là cao thủ võ thuật nhưng mà đều bị hắn đập cho một trận, chuyện này đối với bọn họ mà nói thì đây là sự đả kích rất lớn.

Ngay từ đầu còn không phục, thế nhưng đến cuối cùng bị đối phương chỉnh cho tan nát. Còn khiến bản thân phải tạm thời bị cách chức ở hiệp hội. Mới đầu ông ta thực sự rất tức giận nhưng sau khi bình tĩnh lại, tâm trạng ổn định nên hiểu ra nhiều chuyện.

Giang Phi nhìn thấy Vương Vân Kiệt thì mở miệng nói: “Hội trưởng Vương…”

Lâm Phàm nhìn thấy đối phương khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Chào hội trưởng Vương, đã lâu rồi không gặp, phong thái này vẫn như cũ đó nha. Thế nào, nhìn thấy người thì không nhận ra sao?”

Trong điện thoại, hội trưởng Ngưu đã nói rõ sự tình, hắn cũng không thể gặp người ta rồi mà không để ý được. Dù sao thì mọi chuyện đều đã qua, cứ trò chuyện như bình thường là được rồi.

Lời này phải nói thế nào nhỉ? Chính là không đánh không quen biết, sau khi đánh xong thì ân oán cũng kết thúc.

Vương Vân Kiệt đứng ở đó trong giây lát, sau đó đi tới đưa tay ra, vẻ mặt chân thành nói: “Xin chào, hội trưởng Lâm, chuyện trước đây là do tôi sai tôi cũng đã kiểm điểm sâu sắc, hy vọng anh không để ở trong lòng.”

Lâm Phàm đưa tay ra bắt tay với đối phương.

“Không có gì, đều là chuyện trước đây, khi đó tôi cũng kích động một chút, ở hiệp hội không cho các ông thể diện, còn để chuyện này trong lòng làm gì chứ.”

Bình Luận (0)
Comment