Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1804 - Chương 1804 - Các Anh Muốn Đi Đâu?

Chương 1804 - Các anh muốn đi đâu?
Chương 1804 - Các anh muốn đi đâu?

Chương 1804: Các anh muốn đi đâu?

“Cũng đúng, nếu như không phải vì chuyện kia thì tôi cũng không nghĩ thông suốt. Dù sao thì lúc còn trẻ tôi cũng giống như vậy, chỉ là tuổi tác tăng lên nên tâm tính cũng thay đổi. Hiện tại nhờ có Lâm đại sư mà tôi đã thức tỉnh, đây cũng là may mắn.” Vương Vân Kiệt nói, sau đó nghĩ đến chuyến đi núi Côn Luân lần này thì cũng mở lời: “Lần này, hội trưởng Lâm dẫn đội, vất vả cho cậu rồi.”

Lâm Phàm cười nói: “Đâu có, được rồi, không đứng ở đây nữa, chúng ta đến chỗ hội trường Ngưu đi nào.”

“Được.” Vương Vân Kiệt cũng cười nói, đối với con người của hội trưởng Lâm, ông ta cũng thực sự bái phục. Nhất là bây giờ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tin tức liên quan đến hội trưởng Lâm.

Ông ta đột nhiên phát hiện, hội trưởng Lâm quen biết trước kia bây giờ đã đi đến nơi cao hơn rồi.

Giang Phi nhìn tình huống của hai người cũng nở nụ cười, nội bộ hiệp hội hài hòa mới có thể khiến hiệp hội càng thêm hưng thịnh. Đây cũng là cảnh mà anh ta vô cùng muốn nhìn thấy.

Văn phòng.

Hội trưởng Ngưu nhìn thấy Lâm Phàm ngay lập tức nở nụ cười: “Nào, nào, mau ngồi cả đi, không dễ gì hội trưởng Lâm có thể đến hiệp hội một lần, lão già tôi phải quý trọng thật tốt mới được.”

Vừa nghe thấy lời này, Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ nói: “Hội trưởng Ngưu, thật ngại quá, tôi treo danh hiệu hội trường mà chưa từng tới đây một ngày. Chức danh hội trưởng này tôi cũng ngại quá, hay là tôi vẫn làm thành viên bình thường là được rồi.”

“Đừng, nhất định đừng, người anh không tới nhưng danh tiếng của anh đều ở đây. Bây giờ hiệp hội này của chúng ta như diều gặp gió, người khác vừa nghe Lâm đại sư là phó hội trưởng ở đây thì đều vô cùng tín nhiệm, cống hiến của hội trưởng Lâm đối với hiệp hội chúng ta thật sự rất lớn đó.” Hội trưởng Ngưu nói.

Đây cũng là chuyện ông ta không nghĩ tới, không ngờ rằng danh tiếng của một người vậy mà lại có thể đem lại hiệu quả khác cho hiệp hội. Nếu như không phải là tự mình cảm nhận thì ông ta thực sự không dám tin.

Lâm Phàm cười, ngược lại không nghĩ rằng sẽ có chuyện như vậy: “Hội trưởng Ngưu, chuyến đi lần này đến núi Côn Luân chúng ta chủ yếu làm cái gì vậy? Chỉ là đến bên đó quan sát là được thôi ư?”

Hội trưởng Ngưu gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta là một nhánh của hiệp hội, thuộc khu vực Thượng Hải. Mặc dù nhận được lời mời nhưng chúng ta qua bên đó cũng không được coi trọng. Tôi nghĩ để anh dẫn đội, dẫn theo một vài người mới của hiệp hội đi xem một chút để mở rộng tầm mắt.”

“Ồ, hóa ra là như vậy.” Lâm Phàm gật đầu cũng xem như là đã hiểu, bọn họ qua đó sợ rằng cũng là điểm danh cho có.

Hội trưởng Ngưu tiếp tục nói: “Kỳ thực tình cảnh của hiệp hội chúng ta cũng có chút lúng túng, một vài môn phái quốc thuật bọn họ cũng chướng mắt người của hiệp hội chúng ta. Thế nhưng chúng ta là tổ chức được quốc gia công nhận, cho dù bọn họ tổ chức hoạt động gì thì cũng không thể làm loạn được.”

“Lần này phía tổ chức có ba gia tộc lớn và bốn môn phái lớn làm chủ, còn lại là các môn phái truyền thừa qua các thế hệ. Có thể nói đây là một buổi lễ long trọng, hơn nữa lần này khách mới từ khắp nơi trên thế giới, nói chính xác là thì đây là một buổi giao lưu võ thuật chân chính.” Hội trưởng Ngưu nói.

Lâm Phàm đối với ba gia tộc lớn, bốn đại môn này không có nhiều hứng thú, có điều nếu là đóng vai phụ vậy thì chứng tỏ là không có chuyện gì quan trọng rồi.

Chuyện này đúng là không tệ, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.

Lần này bọn họ qua đó, cũng gần như là đi du lịch.

Hội trưởng Ngưu tiếp tục nói: “Lần này do Giang Phi, hội trưởng Vương dẫn thêm một vài người mới đến hiệp hội đi theo. Hội trưởng Lâm là lãnh đạo đoàn thì nhớ quan tâm bọn họ nhiều một chút nhé. Ở đó người trẻ tuổi tính nóng tương đối nhiều. Nếu như xảy ra xung đột thì võ công của anh là cao nhất, cũng có thể bảo vệ bọn họ, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn.”

Lúc này, Lâm Phàm cười nói: “Hội trưởng Ngưu, ông sẽ không vì nhìn thấy tôi có thể đánh nhau nên mới để tôi đi đó chứ.”

Vẻ mặt hội trưởng Ngưu chợt biến sắc, lập tức nói: “Sao có thể chứ, đây là chuyện không thể nào. Hội trưởng Lâm, anh không thể nghĩ lão già tôi xấu như vậy được chứ, tôi đây là thực sự không đi được nếu không tôi đã đi rồi.”

“Ha ha ha.”

Lâm Phàm cười lớn, nói: “Rồi, rồi, hội trưởng Ngưu ngài mở lời thì tôi nào dám không đi có phải không. Vậy ngày mai tập hợp ở sân bay, tôi bên này cũng dẫn theo vài người, họ là nhân viên của tôi, cho nên tôi cũng dẫn bọn họ đi tham quan một chút.”

“Được.”

Ngày hôm sau!

Tại sân bay.

Triệu Chung Dương cầm điện thoại di động mở phát livestream.

“Xuất sắc… hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi, anh Dương vậy mà lại livestream sớm như vậy. Ồ, đây là đâu, chẳng lẽ anh Dương muốn đi du lịch sao?”

Ống kính bỗng chuyển động.

“Con mẹ nó! Lâm đại sư cũng ở đó. Anh Dương, các anh đây là muốn đi đâu vậy?”

Bình Luận (0)
Comment