Chương 1805: Xuất phát
“Nữ thần của tôi cũng ở đó kìa, mặc dù nữ thần chỉ có Lâm đại sư mới có thể tán được nhưng không ảnh hưởng đến vị trí của nữ thần trong lòng tôi.”
“Con mẹ nó, nụ cười trên mặt Thần Côn thật rạng rỡ, không phải là Lâm đại sư hao tài dẫn mọi người đi quẩy đó chứ.”
Triệu Chung Dương hét vào trong điện thoại: “Các anh em, lần này là chuyện lớn nhà, đi núi Côn Luân đó, biết không? Bây giờ chúng tôi chính là muốn đến đó, ở đó chuẩn bị tổ chức một buổi giao lưu võ thuật lớn, siêu lớn đó nha. Phạm vi toàn thế giới luôn đó. Bọn tôi thân là nhân viên của Lâm đại sư nên mới nhận được lời mời đi đó nha.”
“Có điều, anh Dương của mọi người chắc chắn sẽ không quên mọi người, cho nên tôi sẽ cho mọi người được mở rộng tầm mắt. Vậy nên cứ yên tâm, đến núi Côn Luân tôi sẽ livestream toàn bộ quá trình cho mọi người xem.”
Các fan hâm mộ nghe thấy lời này đều rất vui vẻ.
“Con mẹ nó, ngầu thật đấy, vậy mà còn có thế lực thế này. Nhất định phải xem kỹ mới được, không nói nhiều nữa, màu tặng quà để anh Dương dẫn chúng ta đi đến nơi chúng ta chưa biết đi.”
“Rất kịch tính, có điều từ Thượng Hải đến núi Côn Luân hành trình này có chút xa đó, chắc chắn sẽ đến Urumqi.”
(Urumqi là thủ phủ của khu tự trị của người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương.)
“ Ở đó chính là cổng vào duy nhất của núi Côn Luân, chuyện này rốt cục là ai ngầu lòi như thế, vậy mà lại tổ chức hoạt động ở đây. Nghe thôi cũng cảm thấy phấn khích, khiến người ta khó chịu đựng được rồi.”
“Anh Dương, đã tặng quà rồi nhất định đừng quên livestream đó nha, để chúng tôi cũng được nhìn ngắm thế giới mới được.”
Triệu Chung Dương nhìn bão bình luận trong kênh livestream cũng cảm thấy mỹ mãn, đối với loại hoạt động này anh ta cũng rất mong chờ.
Anh Lâm nói đây là nơi tụ họp của những cao thủ võ lâm, cũng không biết ở đây có ai biết Hàng Long Thập Bát Chưởng hay Cửu Dương Thần Công gì đó không.
“Yên tâm đi, có anh Dương ở đây thì làm sao để mọi người không được thấy khoảnh khắc hoàng kim này chứ? Không nói nữa, đợi chút nữa phải lên máy bay rồi, đi máy bay cũng mất một khoảng thời gian, thật đúng là làm cho người ta đủ mệt mỏi mà.” Triệu Chung Dương nói.
Tắt livestream.
Triệu Chung Dương: “Anh Lâm, khi nào chúng ta lên máy bay.”
Lâm Phàm nhìn đồng hồ nói: “Chút nữa, đợi người của hiệp hội đến thì có thể xuất phát.”
Lúc này, Giang Phi dẫn người đến: “Hội trưởng Lâm.”
Lâm Phàm thấy người đến, không khỏi nở nụ cười: “Đến rồi, chúng ta có thể lên máy bay rồi.”
Lần này hiệp hội để Giang Phi và Vương Vân Kiệt dẫn một nhóm người mới theo, lại để Lâm Phàm dẫn đội bảo vệ bọn họ. Đối với những người này mà nói được đến núi Côn Luân thì đây là chuyện khiến bọn họ vui hơn nửa ngày.
Dù sao thì nơi này bọn họ chưa từng đi qua, có điều nghe đồn ở đó rất kinh khủng.
Hơn nữa hoạt động lần này hoành tráng như vậy, sợ rẳng nếu như không phải là hiệp hội tài trợ thì cả đời này của bọn họ cũng không có khả năng được tham dự.
“Người đều đến đủ rồi chứ?” Lâm Phàm hỏi.
“Đều đến đủ rồi, có thể lên máy bay rồi.” Giang Phi nói.
Mấy tên nhóc trong hiệp hội ngây ngốc nhìn Lâm Phàm tỏ vẻ rất sùng bái, bọn họ đương nhiên biết Lâm đại sư. Đồng thời sau khi vào hiệp hội cũng biết Lâm đại sư chính là phó hội trưởng của bọn họ. Điều này trong mắt bọn họ, thực sự là một việc quá tự hào.
Bây giờ hai mắt bọn họ mở to, lóe ra vẻ sùng bái, nếu như không phải là Giang Phi và Vương Vân Kiệt cũng ở đó, sợ rằng sớm đã vây quanh xin chữ kí rồi.
“Đi, xuất phát nào.” Lâm Phàm vẫy tay một cái, dẫn theo một nhóm người đi thẳng vào phía trong.
…
Sau một thời gian dài.
Sân bay Urumqi.
Một chiếc máy bay xuyên qua bầu trời, từ không trung đáp xuống.
Triệu Chung Dương nhìn đồng hồ: “Con mẹ nó, vậy mà đã bay năm tiếng rồi, chuyện này thật đúng là kinh khủng. Hơn nữa đến núi Côn Luân vẫn còn hơn 1000 km đường bộ nữa, cũng chỉ có thể đi bằng xe.”
“ Ôi, cái đám người này tổ chức hoạt động thì tổ chức hoạt động, sao phải tìm những nơi khỉ ho cò gáy này cơ chứ.” Trong lòng Lâm Phàm cũng điên cuồng chửi bới.
Bây giờ đến cũng đã đến rồi muốn quay về thì đã là chuyện không thể nào.
Đồng thời cũng xem như là hắn đã hiểu, vì sao hội trưởng Ngưu không đi. Nơi này, sợ rằng sẽ phải bỏ lại nửa cái mạng ở nơi đây rồi.
Giang Phi đến trước mặt Lâm Phàm: “Lâm đại sư, bây giờ là một giờ, chúng ta đi ăn cơm trưa sau đó ngồi xe đến địa giới núi Côn Luân, ở đó có người sẽ đón chúng ta.”
“Ừm, được.” Lâm Phàm gật đầu, lộ trình này Giang Phi quen thuộc, hắn chỉ cần đi theo là được.
Triệu Chung Dương mở livestream, bắt đầu báo cáo hành trình, đồng thời quay phim tình huống xung quanh. Lúc này khi ống kính nhắm vào Điền Thần Côn thì phát hiện biểu cảm của Điền Thần Côn rất nghiêm túc, điều này cũng làm cho anh ta nghi hoặc nên khẽ đụng vài cái.
“Thần Côn, ông làm gì đấy?”