Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1806 - Chương 1806 - Lâm Đại Sư Biết Loại Võ Thuật Nào?

Chương 1806 - Lâm đại sư biết loại võ thuật nào?
Chương 1806 - Lâm đại sư biết loại võ thuật nào?

Chương 1806: Lâm đại sư biết loại võ thuật nào?

Điền Thần Côn rất nghiêm túc nói: “Khứu giác của tôi đã ngửi thấy hơi thở của cao thủ, có cao thủ trước đây vài tiếng đã đi qua nơi đây.”

“Hơi thở?” Triệu Chung Dương ngơ ngác, ngửi vài hơi trong không khí nói: “Không có mà, có phải là ông bị bệnh không đấy?”

“ Cậu mới có bệnh ý, Điền mỗ tôi tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, rất có mẫn cảm với khí tức cao thủ. Cậu nhìn dấu chân này, nhất định là do cao thủ để lại.” Điền Thần Côn chỉ vào một dấu chân đầy bùn trên mặt đất nói.

“Ông bị điên à.” Triệu Chung Dương cạn lời, cảm giác Thần Côn đến đây liền không giống như bình thường.

Lúc này, một bác gái cầm chổi tiến đến nói: “Làm phiền nhường đường chút, đúng là thật kỳ quái. Một tên ăn mày ngồi máy bay, chân còn dính đầy bùn đất, thật là…”

Điền Thần Côn hứng thú nói: “ Cậu nghe chưa, tôi nói cái gì nào, đây chính là cao thủ đó có hiểu không. Đừng nói tôi làm quá, bây giờ sự kiện lớn như vậy chắc chắn là bọn cao thủ muốn tái xuất giang hồ rồi.”

Lâm Phàm nhìn hai người nói: “Hai người làm gì vậy. Đi thôi, đi ăn cơm trước đã, ăn xong còn phải nhanh chóng lên đường.”

“Ồ!” Triệu Chung Dương đáp lại sau đó nhìn vào livestream: “Các anh em, mọi người đừng thấy Thần Côn bình thường mà lầm. Thật ra bây giờ tôi xem như là đã nhìn ra, ông ta chính là một tên thần kinh, vừa rời khỏi phố Vân Lý sẽ phát bệnh.”

Điền Thần Côn ôm cổ Triệu Chung Dương lôi ống kính về phía mình nói: “Các bạn đừng nghe tên nhóc này nói nhảm, con người Điền mỗ tôi tung hoành giang hồ mấy chục năm, tuyệt đối không thể sai được, có hiểu không?”

Lâm Phàm nhìn hai người này lập tức lắc đầu, còn Ngô U Lan thì đi bên cạnh Lâm Phàm, khoác tay anh Lâm đi ra ngoài.

Ra khỏi sân bay.

Điền Thần Côn và Triệu Chung Dương vẫn còn cãi lộn, chưa bước chân ra khỏi sân bay thì đã bị người ta ôm lấy.

“Hai ông chủ, bố thí cho tôi chút tiền đi.” Một tên ăn mày vẻ mặt thảm hại nhìn hai người.

Triệu Chung Dương sững sờ, sân bay này sao lại có ăn mày cơ chứ, sau đó hỏi: “Ông ngồi máy bay đến đây sao?”

Tên ăn mày gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ha ha.” Triệu Chung Dương nhất thời cười lớn, lấy ra năm mươi đồng đưa cho tên ăn mày, sau đó nhìn Điền Thần Côn nói: “Thần Côn, ngầu thật, đây chính là cao thủ đó.”

Điền Thần Côn vừa nghe lại nhìn sang tên ăn mày bên cạnh: “Anh…”

Người ăn mày cười, lộ ra hàm răng đen thui: “Ông chủ, chúc ông phát tài, thưởng chút đi…”

Mọi người ăn xong một bữa cơm đơn giản thì lên xe đi tới núi Côn Luân.

Đối với việc tới một nơi xa như này khiến mọi người vô cùng tò mò, dù sao đây cũng là địa điểm xa xôi bọn họ trước giờ đều chưa từng đến, thậm chí cả đời cũng sẽ không đến.

Dù sao Trung Quốc to như vậy, có rất nhiều địa điểm khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thần kì. Thế nhưng cũng có rất nhiều người đều không thèm đi đến đó khám phá mà lại thích đi du lịch nước ngoài.

Trong đó có lẽ có số ít người là muốn được nhìn xem thế giới, nhưng phần lớn trong đó đều chỉ là để giả vờ, khoe mẽ trong vòng bạn bè, đơn giản chỉ là như vậy.

Điền Thần Côn rầu rĩ không vui, ông ta cảm thấy bản thân như bị lừa gạt.

Triệu Chung Dương lấy điện thoại, chĩa ống kính về phía Thần Cồn cười với fan hâm mộ trên livestream: “Các anh em nhìn xem, bây giờ tâm trạng của Thần Côn rất tồi, cao thủ trong lòng ông ta vậy mà lại là một tên ăn mày ngồi máy bay đến đây để ăn xin.”

“Cút qua một bên đừng làm phiền tôi.” Điền Thần Côn hất tay không muốn nói chuyện với Triệu Chung Dương, bây giờ ông ta không vui chút nào, chuyện này không giống như những gì ông ta nghĩ.

Trước đây cha ông ta dẫn ông ta phiêu bạt giang hồ, càng là nơi sạch sẽ cao cấp thì nếu xuất hiện người lạc quẻ như thế thì người như vậy chắc chắn là cao thủ.

Bởi vậy, ở sân bay khi ông ta nhìn thấy dấu chân đầy bùn trên mặt đất thì mới có suy nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ xem ra, thời đại đã thay đổi, nghề nghiệp cũng nhiều thay đổi rồi.

Lâm Phàm nhắm mắt nghỉ ngơi, lần này đến đây hắn cảm giác không có nhiều chuyện để làm lắm. Nhưng mà một nơi xa như này hơn nữa còn là đại hội giao lưu võ thuật, cho nên sẽ có rất nhiều cao thủ chân chính từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây, khó tránh khỏi sẽ không xảy ra xung đột ngoài ý muốn.

Hội trưởng Ngưu hiển nhiên cũng là sợ xảy ra loại chuyện này nên mới nhờ mình làm người phụ trách, dẫn dắt đội ngũ tới đây.

Lúc này, hắn cảm thấy có người đụng vào cánh tay mình, sau khi mở mắt ra thì nhìn thấy một cậu nhóc vẻ mặt rất sùng bái hắn, nên cũng cười đáp lại.

“Sao vậy?”

Tuổi của cậu nhóc này cũng chỉ mười mấy tuổi, còn rất non nớt nhưng bởi vì luyện võ thân hình rất cường tráng, nhìn qua rất là hoạt bát.

“Hội trưởng Lâm, ngài biết loại võ thuật nào vậy?” Cậu nhóc tò mò hỏi, cậu nhóc sớm đã muốn hỏi rồi nhưng ở trên đường cậu nhóc không dám mở lời. Nhưng bây giờ đang ngồi trên xe, có chút không nhịn được nữa nên muốn hỏi rõ.

Cậu nhóc trong hiệp hội nghe qua tin đồn biết được hội trưởng Lâm là người rất lợi hại, nhưng bình thường hội trưởng Lâm đều ở phố Vân Lý bán bánh kếp, còn cả khám bệnh cho người khác chưa từng biểu diễn võ thuật bao giờ.

Bình Luận (0)
Comment