Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1807 - Chương 1807 - Đến Núi Côn Luân

Chương 1807 - Đến núi Côn Luân
Chương 1807 - Đến núi Côn Luân

Chương 1807: Đến núi Côn Luân

“Trương Tiểu Minh, sao cháu lại hỏi hội trưởng Lâm một câu thẳng thắn như vậy chứ?” Giang Phi trừng mắt một cái, cảm thấy thành viên năm nay đều có chút không biết lớn nhỏ. Có điều quả thật là anh ta cũng rất muốn biết.

Mặc dù biết hội trưởng Lâm rất lợi hại nhưng bọn họ cũng rất muốn biết hội trưởng Lâm hiểu loại võ thuật nào.

Lâm Phàm cười nói: “Giang Phi, không sao đâu, đây không phải là chuyện gì lớn. Muốn nói hiểu bao nhiêu, vấn đề này có chút khó trả lời, vì đều có chút liên quan.”

“Hả?” Trương Tiểu Minh sững sờ đương nhiên là có chút không dám tin, thậm chí cảm giác hội trưởng Lâm sẽ không phải là đang chém gió đó chứ.

Dù sao đối với bọn họ, có thể tinh thông một môn đã là rất khó rồi, tất cả đều có liên quan thì thật là có chút đáng sợ, thậm chí không quá thực tế.

Giang Phi ho nhẹ một tiếng, trong lòng cảm thấy hội trưởng Lâm đây là không muốn nói quá nhiều, sau đó tìm một lý do lấp liếm cho qua.

“Được rồi, hội trưởng Lâm đã nói rồi, mọi người cũng không cần hỏi nữa nghỉ ngơi cho tốt đi. Lộ trình này vẫn còn chút xa, đợi đến núi Côn Luân nhất định đừng gây chuyện đó có nghe rõ hay chưa?” Giang Phi cảnh cáo những thành viên.

Vương Vân Kiệt tiếp lời nói: “Núi Côn Luân bên đó tốt xấu lẫn lộn, đồng thời đều là người luyện võ nên sẽ có người tính tình khá nóng nảy rất dễ xảy ra ẩu đả cũng là chuyện bình thường. Chúng ta lần này đến đây chủ yếu là đến để cổ vũ và quan sát thôi hiểu không.”

“Dạ vâng.” Các thành viên gật đầu, đối với giao lưu lần này bọn họ cũng đã mong đợi từ rất lâu.

Bọn họ có thể được hiệp hội lựa chọn đến đây thì quả thực là điều rất may mắn và vui mừng, thậm chí cảm thấy rất kích thích.

Dù sao loại sự kiện náo nhiệt thế này người bình thường cả đời cùng không thể gặp được một lần.

“Vậy giao lưu lần này có phải là rất nguy hiểm không ạ?” Trương Tiểu Minh tò mò hỏi. Bây giờ trong đầu cậu nhóc đều đang suy nghĩ tình huống ở đó rốt cuộc là như thế nào, có phải là giống như nhìn thấy trên tivi hay không.

“Nguy hiểm hay không cũng không thể nói trước được, chỉ cần mọi người an phận, gặp người khác đừng gây ra mâu thuẫn với người ta. Hơn nữa bây giờ ở thời đại này cũng là xã hội pháp quyền sẽ không xuất hiện tình huống đánh chết người gì đó, cho dù xảy ra xô xát thì cũng chỉ là tổn thương da thịt.” Giang Phi nói.

Các thành viên lắng nghe, cũng gật đầu xem như đã hiểu.

Bọn họ gia nhập hiệp hội học võ thuật cũng là vì để rèn luyện cơ thể cường tráng, có đôi khi cũng sẽ hành hiệp trượng nghĩa, về phần ẩu đả với người ta gì đó vẫn nên đừng nghĩ đến.

Đánh người ta bị thương thì phải chịu trách nhiệm, không chỉ phải bồi thường tiền nếu như nghiêm trọng còn phải ngồi tù nữa đó.

Thật sự cho rằng có chút võ công thì có thể tùy tiện ra tay giáo huấn người khác hay sao.

Người bây giờ đều rất thông minh và lanh lợi.

Bọn họ nhớ có một người bạn, học được chút võ thuật thì cảm thấy bản thân ngầu lòi nên phát sinh mâu thuẫn với người ta, dùng nắm đấm giáo huấn người khác.

Có điều người bạn kia của bọn họ cũng biết nương tay, không dám xuống tay mạnh. Bình thường đều đánh người ta đau chứ không dám đánh người ta bị thương.

Nhưng sau đó, người bị đánh dùng công cụ đánh cho tay mình gãy xương rồi sau đó báo cảnh sát và đi bệnh viện giám định thương tích.

Chuyện này cuối cùng không cần phải nói, bồi thường tiền còn phải ngồi tù cũng là một câu chuyện khá bi thương. Đồng thời cũng giáo huấn cho bọn họ biết là đừng đánh nhau, nếu như thực sự muốn đánh nhau để giả ngầu thì trước tiên chuẩn bị tiền cho tốt, sau đó chuẩn bị tâm trạng tốt để ngồi tù.

Đừng để đến lúc đó khóc gọi cha gọi mẹ và hối hận thì thực sự quá mất mặt.

Xe xóc nảy, mọi người đều không thể ngủ được, nhưng khi nhìn thấy một mình Lâm đại sư vùi đầu ngủ say bọn họ cũng rất bội phục, cảm thấy hắn thực sự quá ngầu.

Có điều cảnh sắc bên ngoài cũng dần dễ nhìn hơn, mọi người bắt đầu lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Sau khi Triệu Chung Dương livestream một lúc cũng không livestream nữa, dù sao nói cả một quãng đường dài cổ họng cũng có chút khàn khàn, sau đó giống như Lâm Phàm đội mũ lên và ngủ.

Cho đến ngày hôm sau, buổi sáng.

Chiếc xe dừng lại.

“Đến rồi.” Giang Phi hưng phấn nói.

Các thành viên thở phào nhẹ nhõm, ngồi xe đến mệt chết đi được, có người đứng lên vươn vai sau đó nhìn tình huống bên ngoài cũng thán phục nói.

“Wow! Đẹp thật đấy!”

“Mọi người nhìn bên kia...” Có thành viên chỉ tay về chỗ ngọn núi ở đằng xa bị tuyết trắng bao trùm, vui vẻ hét lớn.

Trong mắt bọn họ tất cả những thứ này thực sự là quá nguy nga tráng lệ.

Lâm Phàm mở mắt, vươn vai giãn gân cốt, khổ sở vất vả như vậy cuối cùng cũng đã đến đích.

“Hội trưởng Lâm chúng ta xuống xe thôi, ở đây là Nạp Xích Dài thị trấn nhỏ dưới núi Côn Luân, người tham gia giao lưu cũng gần như đã ở đây rồi. Chúng ta tới đây cũng sẽ có người đến đón chúng ta.” Giang Phi nói.

“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment