Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1808 - Chương 1808 - Xung Đột

Chương 1808 - Xung đột
Chương 1808 - Xung đột

Chương 1808: Xung đột

Một đám người đang đứng đó thăm dò tình huống xung quanh, nhưng lại tỏ vẻ như họ đến đây chẳng vì mục đích gì cả.

Giang Phi đang đứng một bên gọi điện thoại, cúp máy xong lập tức đi tới chỗ Lâm Phàm nói: “Hội trưởng Lâm, đợi một chút nữa sẽ có người tới đón chúng ta.”

“Được.” Lâm Phàm gật đầu. Mặc dù thị trấn này không quá lớn nhưng ở đây vẫn đông nghịt người. Không chỉ vậy còn có rất nhiều xe bus cũng đang đỗ ở ven đường rõ ràng trên xe cũng đã chật kín người ngồi rồi.

“Buổi giao lưu lần này bao giờ thì bắt đầu?” Lâm Phàm hỏi.

Giang Phi đáp lại: “Chiều nay sẽ bắt đầu, tới chiều mai mới kết thúc.”

Ngô U Lan dựa vào người Lâm Phàm: “Anh Lâm, anh không lạnh sao?”

“Không lạnh.” Lâm Phàm cười nói. Nói đùa sao, hắn thấy lạnh mới lạ đó.

Nhưng hắn cũng chưa từng tới núi Côn Luân bao giờ. Ghi chép cho thấy đây là ngọn núi linh thiêng bậc nhất ở Trung Hoa, có rất nhiều huyền thoại và truyền thuyết về ngọn núi nổi tiếng này, mấy năm gần đây cũng có rất nhiều người tới đây tham quan. Nhưng cũng có không ít người đã phải bỏ mạng ở đây, họ đồn đại rằng nơi đây cũng chính là cổng Địa ngục.

Nhưng những lời đồn này là thực hay giả vẫn chưa có lời giải đáp. Dù sao hiện nay khoa học cũng đã giải thích đó chỉ là những yếu tố tự nhiên gây ra mà thôi.

Lúc này, có một người đàn ông trung niên tiến đến.

“Người của hiệp hội Võ thuật Thượng Hải đúng không?”

Giang Phi lập tức tiến lên phía trước: “Đúng vậy, ông là Trần Tuấn, Trần tiên sinh đúng không?”

Trần Tuấn gật đầu cười nói: “Mọi người đi theo tôi, chỗ ở của mọi người đã sắp xếp xong rồi. Đúng ra là tôi ở đây để đón mọi người, nhưng vừa rồi có chút việc nên phải chạy đi một lát. Xin lỗi nhé.”

Không sao. Giang Phi mỉm cười, sau đó gọi các thành viên phía sau.

Đoàn người tiến lên đi về phía trước.

Triệu Chung Dương vẫn đang giơ điện thoại phát trực tiếp: “Các anh em, chúng tôi đã tới nơi rồi. Mọi người không nhìn tận mắt thì không biết được đâu, chắc chắn sẽ bị giật mình cho coi, có cực kì nhiều người tới đây luôn đó.”

Những khán giả đang xem livestream nhìn thấy tình hình xung quanh cũng ngạc nhiên không kém, giống như được nhìn thấy một thế giới mới vậy.

“Ầm!”

Đúng lúc này, Triệu Chung Dương đâm sầm vào người qua đường, nhưng mà cậu ta cũng không để ý lắm.

“Đứng lại.”

Người vừa bị Triệu Chung Dương đâm vào đột nhiên hét lên một tiếng, ánh mắt hung ác nói: “Cậu đâm vào người tôi cũng không biết mở miệng nói xin lỗi sao? Xem ra cần phải dạy dỗ một phen mới được.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức đấm một phát về phía Triệu Chung Dương.

Triệu Chung Dương hoảng sợ nhìn cú đấm đang hướng về phía mình, không ngờ rằng tên này chỉ không vừa mắt hắn một chút thôi mà đã giơ tay đánh người rồi.

“Bịch!”

Lâm Phàm tiến lên một bước, nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của tên kia, bình thản nói: Nóng nảy quá rồi đó, đụng một chút đã muốn đánh người rồi sao?”

“Bỏ ra.” Người đàn ông thô lỗ vùng vẫy, nhưng nắm đấm của hắn dường như đã bị khóa chặt lại không thể nhúc nhích được.

Nhìn thấy tình hình này, Trần Tuấn giật mình vội tiến lên: “Ôi trời, đừng kích động quá như thế chứ.”

Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm vội nói: “Anh bỏ ra đi, đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.”

Lâm Phàm buông nắm đấm của đối phương ra, nhưng tên đàn ông thô lỗ kia vẫn một mực nắm chặt tay thành đấm đến đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lâm Phàm một cách hung tợn, sau đó mới hừ một tiếng rồi rời đi.

Trần Tuấn lắc đầu nói: “Trời ạ, sao lại xung đột với hắn ta làm gì chứ. Hắn ta là người thừa kế của Mãnh Hổ Quyền, nhánh thứ tám của hội Tra Quyền đó. Người này cực kì lợi hại, cũng may chưa có xung đột gì quá lớn, nếu không thì hậu quả thật sự không tưởng tượng được đâu.

“Giang tiên sinh, anh phải trông chừng kĩ người của anh đó. Người ở đây không dễ chọc đâu, nếu như đánh nhau thì sẽ khó mà tưởng tượng nổi hậu quả đó.” Trần Tuấn nói.

Giang Phi cười nói: “Đây là hội trưởng Lâm của chúng tôi.”

Trần Tuấn nghe thấy câu nói này thì nụ cười trên mặt khẽ thay đổi, sau đó ngượng ngùng nói: “Thì ra đây là hội trưởng Lâm sao, xin lỗi, thứ lỗi cho sự mù quáng của tôi nhé.”

Lâm Phàm xua tay tỏ vẻ không có gì, sau đó nói: “Người ở đây đều cộc cằn như vậy sao?”

“Không phải, chỉ là có chút nóng tính mà thôi. Chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, mau đi về phòng nghỉ ngơi thôi. Tôi sắp xếp cho mọi người xong sẽ đưa mọi người đi ăn sáng. Nếu như muốn lên núi Côn Luân ngắm cảnh thì tôi cũng sẽ dẫn mọi người đi.” Có vẻ Trần Tuấn không muốn nói quá nhiều về vấn đề này.

Lâm Phàm cũng không nhiều lời, chỉ biết lắc đầu khi nghĩ về người thừa kế của Mãnh Hổ Quyền. Haizz, cộc cằn như vậy mà vẫn có thể sống sót đến tận bây giờ thì quả thật không dễ dàng gì.

Cũng có thể là do hắn quá mức mạnh mẽ, không ai dám đụng tới.

Triệu Chung Dương rõ ràng là đã bị tình huống vừa rồi dọa sợ. Dù gì anh ta cũng chỉ đang livestream như bình thường thôi, chỉ vì lỡ đụng người ta có một cái mà đã bị đánh, mẹ nó chứ ai hiểu được nỗi khổ tâm của anh ta đây.

Bình Luận (0)
Comment