Chương 1809: Đến buổi giao lưu
“Anh Lâm, chuyện vừa rồi làm em sợ chết khiếp đi được.” Triệu Chung Dương nói.
Lâm Phàm mỉm cười: “Không sao, lại gần Điền Thần Côn một chút, đảm bảo sẽ không có ai động vào cậu đâu.”
“Ông ta sao?” Triệu Chung Dương khó tin nhìn về phía Điền Thần Côn đang vênh mặt tự tin.
“Sao nào? Tôi làm sao?” Điền Thần Côn nhìn biểu cảm của Triệu Chung Dương thì không vui nói: “Coi thường người ta sao. Họ Điền tôi đây cũng là một cao thủ Bát Quái Chưởng rất lợi hại đó. Tên nhóc vừa rồi nếu chịu được ba chiêu của tôi thì tôi tình nguyện nhận thua.”
Trần Tuấn nghe thấy những lời này thì khẽ lắc đầu. Ông ta thấy những người này thích khoe khoang thật đấy, tên kia là người thừa kế của Mãnh Hổ Quyền, võ công cực kỳ mạnh, không đùa được đâu.
Ngô U Lan sợ hãi nhìn mấy người xung quanh, chỉ biết giữ chặt tay Lâm Phàm, dựa sát vào vào người hắn. Nếu như có xảy ra chuyện gì cũng sẽ được anh Lâm bảo vệ.
“Đi thôi.” Lâm Phàm lên tiếng, cảm thấy nơi này cũng khá thú vị, quả thực là một nơi tốt xấu lẫn lộn.
Có rất nhiều người từ khắp nơi trên thế giới đã tề tựu tại đây, đúng là cực kỳ sôi nổi.
“Sư huynh, sao mặt anh đỏ vậy?” Một nam thanh niên lên tiếng hỏi.
“Không có gì, vừa rồi trên đường đụng phải một tên mù thôi.” Người đàn ông thô lỗ kia hung tợn nói, sau đó khoát tay, nói: “Không nói nữa, đi chào hỏi các tiền bối thôi. Lần này Mãnh Hổ Quyền của chúng ta nhất định sẽ tỏa sáng.”
Những người đến tham dự đại hội võ thuật lần này đều có mục tiêu rất đơn giản, họ chỉ muốn tới giao lưu kết bạn hoặc chứng minh trình độ võ thuật của mình mà thôi.
Đối với nhiều người, thời đại không còn chiến tranh, cũng không phải đấu đá tranh giành ai nhất ai nhì. Mọi người chỉ muốn lợi dụng võ thuật để kết giao thêm bạn bè, mở rộng mối quan hệ.
Lâm Phàm không nghĩ rằng chỗ ở của bọn hắn lại tốt như vậy. Vốn hắn còn nghĩ chỗ ở sẽ khá tồi tàn, nhưng tới đây rồi hắn mới biết đó chỉ là do hắn nghĩ nhiều mà thôi.
Buổi chiều, đại hội giao lưu võ thuật bắt đầu.
Nhưng cũng không có tiết mục gì đặc sắc. Chỉ là cuộc giao lưu nói chuyện bình thường của người thừa kế đến từ ba đại gia tộc và bốn đại môn phái lớn mà thôi.
Mục đích của cuộc giao lưu trao đổi lần này cũng rất rõ ràng.
Đó chính là đề cao võ đạo, kết bạn thông qua võ đạo, thu phục nhân tâm bằng đức thượng võ, không phân biệt biên giới quốc gia.
Đại hội giao lưu lần này cũng không chỉ có các cao thủ Trung Hoa, mà ngay cả các võ giả từ khắp nơi trên thế giới cũng tới tham gia. Dù gì đại hội giao lưu này mấy năm mới được tổ chức một lần.
Nên đương nhiên cũng đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Ngày hôm sau!
Giang Phi dậy sớm, đi tới gõ cửa từng phòng một. Bước tới phòng của hội trưởng Lâm, cũng nhẹ giọng hỏi: “Hội trưởng Lâm, anh dậy chưa? Buổi giao lưu sắp bắt đầu rồi.”
Cửa được mở ra.
Lâm Phàm đã ăn mặc chỉnh tề, cười nói: “Đã chuẩn bị xong lâu rồi, mọi người thì sao?”
“Đã thông báo hết rồi, chắc giờ mọi người đều đang đánh răng rửa mặt rồi đó.” Giang Phi trông rất hào hứng, anh ta mong mỏi buổi giao lưu ngày hôm nay từ lâu rồi.
Mặc dù Lâm Phàm cũng không quá hứng thú với buổi giao lưu này, nhưng ở đây lại tề tựu đông người như vậy đương nhiên cũng khiến hắn cũng có chút cảm giác chờ mong.
Lúc này, mọi người đều đã mở cửa ra ngoài. Có người tối hôm qua còn hưng phấn cả đêm đến mức không ngủ được. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay, sao mà không hào hứng được cơ chứ.
Giang Phi vỗ tay: “Được rồi, mọi người đi theo tôi. Nhưng mà mọi người phải nhớ rõ, tuyệt đối đừng để bị đi lạc đấy nhé. Nếu đi lạc thì phải quay về khách sạn, đừng có đi lung tung. Nghe rõ chưa?”
“Đã rõ.” Các thành viên đều rất hào hứng, bọn họ đã chờ ngày này lâu lắm rồi đó.
Khi vừa xuống tới tầng dưới, họ nhìn thấy trên đường có rất nhiều người đều đang tiến về phía trước, náo nhiệt vô cùng. Mọi người đều đang rôm rả trò chuyện với nhau.
“Đông người thật đó.” Triệu Chung Dương tay lăm lăm điện thoại livestream khung cảnh lúc này. Người xem livestream cũng đều rất mong đợi được nhìn thấy khoảnh khắc này.
Dù sao thì bọn họ cũng chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh tượng như thế, thật sự là nức lòng người hâm mộ quá đi mà.
Điền Thần Côn liếc nhìn Triệu Chung Dương nói: “Nhớ theo sát tôi đó, đừng đi lạc. Tôi thấy mặt cậu nhìn gợi đòn lắm đấy, chỉ sợ cậu đi lung tung lại bị người ta tẩn cho một trận thì toi.”
“Biến!” Triệu Chung Dương lườm Điền Thần Côn. Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, đi theo ông ta có vẻ sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.
Ngô U Lan vẫn ôm chặt cánh tay Lâm Phàm, không có chút cảm giác sợ hãi nào. Chỉ cần có Lâm Phàm ở bên cạnh thì cô không thấy sợ gì hết.
“Chúng ta sẽ ngồi ở đâu?” Lâm Phàm hỏi.
Giang Phi nhìn lại tấm vé vào cửa, nói: “Chắc là sẽ ngồi ở hàng đầu tiên, dù sao hiệp hội của chúng ta cũng là tổ chức được chính phủ công nhận. Thế nên buổi giao lưu lần này cũng được ưu tiên sắp xếp chỗ ngồi. Sau khi trở về tôi cũng phải viết một bản báo cáo về sự kiện ngày hôm nay nữa.”