Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1810 - Chương 1810 - Điền Thần Côn Không Hề Chém Gió

Chương 1810 - Điền Thần Côn không hề chém gió
Chương 1810 - Điền Thần Côn không hề chém gió

Chương 1810: Điền Thần Côn không hề chém gió

“Có quan hệ thật là tốt. Nếu vậy thì buổi phát trực tiếp của tôi hôm nay cũng sẽ rõ ràng hơn.” Triệu Chung Dương cười nói, trông rất phấn khích.

“Có gì tốt chứ, vị trí ngồi này là rủi ro nhất đấy. Nếu như trong lúc thi đấu chẳng may binh khí bị tuột ra khỏi tay hoặc bay ra ngoài, cậu không né kịp thì lúc đó chẳng phải quá xui xẻo sao?” Giang Phi cười nói.

“Hả?” Triệu Chung Dương sửng sốt: “Chời má, còn có thể gặp nguy hiểm như vậy sao?”

Sau đó lập tức hét lớn với khán giả đang xem livestream:

“Ôi các anh em ơi, mọi người nghe thấy không? Hôm nay tôi đã phải mạo hiểm cả tính mạng để phát trực tiếp lại cho mọi người đó. Đừng nói là tôi không quay đàng hoàng cho mọi người nha, dù sao thì hoạt động này không an toàn tí nào hết á.”

“Ngầu đét luôn... Anh Dương cố lên, tôi sẽ tặng quà cho anh.”

“Sợ tè ra quần rồi... Tui thề đây là đại hội giao lưu lớn nhất tui từng thấy luôn á... Tui còn không biết có tồn tại đại hội giao lưu lớn như này luôn.”

“Đúng vậy. Chúng ta không thể thấy mấy đại hội giao lưu võ thuật kiểu này được phát trên TV đâu.”

Các khán giả đang xem livestream đều rất hào hứng. Họ thấy đại hội lần này quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng. Có khi còn được thấy cao nhân ẩn sĩ ra mặt nữa cơ.

Đi một lúc lâu cuối cùng cũng tới được nơi diễn ra đại hội. An ninh ở đại hội cũng rất nghiêm ngặt, mọi người đều phải bị kiểm tra thật kỹ càng mới có thể tiến vào bên trong.

Có là người nóng tính khó chiều đến mấy cũng phải ngoan ngoãn để họ tiến hành khám xét khắp người.

Hàng đầu tiên.

Nhóm Lâm Phàm ngồi xuống chỗ ngồi, trước mặt họ là một võ đài cực kì lớn, chu vi ước chừng ít nhất phải 10 mét. Có thể coi là nơi để mọi người có thể phô diễn trình độ võ thuật của mình.

Trên một số bàn ở phía xa cũng đã có vài người ngồi đó. Những người này hầu hết đều đã lớn tuổi, mặc quần áo luyện võ trông rất khỏe mạnh.

Giang Phi dựa sát vào người Lâm Phàm, nói: “Hội trưởng Lâm, mấy người đó là người của ba đại gia tộc, bốn đại môn phái lớn đó. Hội nghị giao lưu lần này là do bọn họ đứng ra tổ chức. Nhưng họ cũng chỉ là người thừa kế của gia tộc mình mà thôi, cũng không có tham gia hiệp hội gì cả.”

Lâm Phàm nghe vậy cũng hướng ánh mắt về phía xa, gật gật đầu.

“Chút nữa sẽ có đánh nhau sao?” Lâm Phàm hỏi.

Giang Phi xấu hổ nói: “Hội trưởng, không phải là đánh nhau, mà là giao lưu, tỉ thí võ thuật thôi.”

“Ha ha...” Lâm Phàm cười lớn. “Đúng, đúng, là giao lưu, nhưng giao lưu thế nào?”

Hắn cảm thấy rất tò mò, dù sao những người đến với hội nghị lần này cũng đều là các cao thủ, chắc sẽ có giao đấu kịch liệt lắm đây. Nhìn qua cũng thấy ít phải có trăm người tới đây ấy chứ.

Thậm chí cái tên hung hãng đánh người ngày hôm qua cũng tới đây.

Người đó nhìn thấy Lâm Phàm cũng chợt cau mày, khịt mũi và quay sang hướng khác. Chắc hẳn hắn vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Điền Thần Côn nhìn hiện trường thì không khỏi ngạc nhiên.

“Chời má, không nghĩ tới còn có sự kiện lớn như này luôn đấy, sao trước giờ tôi không biết nhỉ.”

Ông ta không ngờ hoạt động này lại lớn như vậy. Nếu biết trước thì ông ta đã sớm chạy tới đây tham gia rồi.

Sao phải chờ đến bây giờ chứ.

Chẳng mấy chốc đã có một ông lão bước ra.

Giang Phi nhanh chóng giới thiệu: “Đây là người thừa kế lâu đời nhất của Đại Thánh Môn, kỹ năng thi triển Đại Thánh Quyền phải nói là cực kỳ lợi hại.”

Đại Thánh Quyền còn gọi là Hầu Quyền, do Khấu Tứ sáng tạo. Sau đó được đệ tử là Cảnh Hải kế thừa và phát huy, Cảnh Hải thông hiểu Hầu Quyền, Thái Tổ Quyền, Hình Ý Quyền, Bát Quái, Thái Cực... Ông ta loại bỏ chắt lọc các khuyết điểm rồi chỉ giữ lại những tinh hoa và thành lập nên Đại Thánh Phách Quải môn, chính là Đại Thánh Môn của ngày nay.

Giang Phi thao thao bất tuyệt nói. Anh ta nắm rõ những kiến thức này trong lòng bàn tay, chắc hẳn đã nghiên cứu rất kỹ về những thứ này.

Ông lão trên sân khấu đứng chắp tay lại. Mặc dù nhìn có vẻ lớn tuổi những giọng nói lại rất mạnh khỏe và tràn đầy năng lượng. Ông ta tự giới thiệu về mình sau đó chào hỏi với mọi người dưới khán đài.

Hoàng Nho Chung.

Lâm Phàm nghe thấy cái tên này thì gật đầu, không ngờ lại có thể thật sự nhìn thấy người thừa kế của Quốc thuật bằng xương bằng thịt. Thế nhưng ở thời đại này, quốc thuật cũng không còn quá hữu dụng. Dù sao giờ cũng không còn là thời chiến tranh nữa rồi.

“Thần Côn, có thể đánh thắng không?” Lâm Phàm cười hỏi.

Điền Thần Côn liếc nhìn đối phương: “Đánh được, Nhưng nếu như đối phương trẻ hơn 10 tuổi thì hy vọng không lớn lắm. Nhưng tình hình hiện tại thì mười chiêu là đủ.”

“Điêu!” Triệu Chung Dương ở bên cạnh đang tỏ ra rất hào hứng, nhưng nghe thấy câu nói của Điền Thần Côn, lập tức quay người lại nói: “Người ta là nhân vật nổi tiếng như vậy chắc chắn thực lực rất mạnh, ông còn chém gió mười chiêu cái gì chứ.”

“Không tin thì thôi.” Điền Thần Côn trừng mắt nhìn Triệu Chung Dương . Ông ta phát hiện thằng nhóc này rất thích trả treo với mình.

Lâm Phàm cười nói: “Điền Thần Côn không chém gió đâu, là thật đấy.”

Bình Luận (0)
Comment