Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1811 - Chương 1811 - Cao Thủ Như Mây

Chương 1811 - Cao thủ như mây
Chương 1811 - Cao thủ như mây

Chương 1811: Cao thủ như mây

Hắn vừa nhìn đã biết, Điền Thần Côn còn mạnh hơn cả người đang đứng trên sân khấu kia. Nhưng nếu như đối phương trẻ hơn một chút thì người ngã xuống chắc chắn sẽ là Điền Thần Côn.

Điền Thần Côn dương dương tự đắc, kiêu ngạo nhìn Triệu Chung Dương, cũng không thèm lên tiếng thêm nữa.

Cao thủ chính là kiêu ngạo như vậy đó.

Sau khi thông qua một loạt thủ tục, buổi giao lưu võ thuật đã chính thức bắt đầu. Những người ngồi dưới khán đài đã rục rịch muốn đứng dậy, bọn họ đều rất hào hứng, sự kiện thế này họ đã chờ quá lâu rồi.

Lúc này, có một ông lão bước lên sân khấu, ông ta và Hoàng Nho Chung tiến thành thi đấu cọ xát một chút. Mặc dù nhìn qua thì không thấy quá kịch liệt nhưng mà đây cũng là một hồi tỷ thí công thu thật sự.

Tuy vậy, họ cũng chỉ điểm đến là dừng.

“Những người ở phía dưới có thể lên đài, lần này chủ yếu là dùng võ để kết bạn, chỉ cần điểm đến là dừng.” Hoàng Nho Chung nói. Sau đó cùng với ông lão kia bước xuống đài. Chuyện còn lại thì giao cho những người bên dưới lo liệu.

“Bắt đầu rồi.” Giang Phi hào hứng nói.

Những thành viên trong Hiệp hội nhìn thấy tình huống này cũng vô cùng phấn khích, không biết đến cuối cùng thì sẽ như thế nào.

“Đồng Minh từ Nghiêm Môn Quyền, xin được chỉ giáo.” Lúc này, một người đàn ông đi lên võ đài, hướng về bốn phía chắp tay chào mọi người.

Giang Phi giới thiệu tiếp: “Đây là một quyền thuật truyền thống của Hồ Bắc, đến nay đã có hơn 300 năm lịch sử rồi. Tuy nhiên là truyền thừa của Nghiêm Môn rất phức tạp, cái tên Đồng Minh này xem ra là chính thống, thực lực có vẻ rất mạnh.”

Các thành viên xung quanh cũng đang chăm chú lắng nghe, có chút tò mò nói: “Chưa bao giờ nghe tới môn quyền pháp này.”

“Đương nhiên phần lớn mọi người sẽ không biết tới. Dù sao ở nước ta cũng lưu truyền rất nhiều phân loại võ thuật khác nhau. Mặc dù có một số quyền pháp chúng ta chưa từng nghe nói tới nhưng cũng không thể nói rằng nó không lợi hại. Dù sao hiện nay có rất nhiều môn phái võ thuật đang được lưu truyền cũng đã hấp thụ tinh hoa của những quyền pháp này.

Giang Phi giống như một người cái gì cũng biết, đối với những môn phái võ thuật mà người khác không biết, thế nhưng anh ta lại biết rõ như nằm trong lòng bàn tay.

Điền Thần Côn cũng gật gật đầu. Mặc dù ông ta cũng khá lợi hại, lúc còn nhỏ đã cùng với cha mình gặp qua không ít các cao thủ rồi. Thế nhưng vẫn không quá tường tận về những môn phái dạng này. Dù sao ông ta cũng chưa từng được học hành bài bản về chúng.

“Cậu có biết không?” Lúc này, Điền Thần Côn hỏi Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười cười đáp lại: “Biết.”

“Điêu.” Điền Thần Côn nói.

“Không tin thì kệ ông.” Lâm Phàm lắc đầu, từ khi hắn có được những kiến thức từ Phân loại lớn võ hiệp thì không có gì là hắn không biết.

Đúng lúc này lại có thêm một người đàn ông nữa bước lên sân khấu nói: “Triệu gia quyền, Triệu Tứ.”

Triệu Chung Dương thì thầm, nói nhỏ với những người đang xem livestream của mình: “Các anh em có nghe thấy gì không, vừa có một người nữa lên sân khấu đó. Đợi một chút nữa chắc sẽ có một màn tỉ thí rồi, mọi người có hào hứng không ha ha. Dù sao thì giờ tôi cũng đang rất là phấn khích đó nha.”

“ Sao tôi chưa bao giờ nghe nói tới hai loại quyền pháp này nhỉ?”

“Không chỉ có ông đâu mà tôi con mẹ nó cũng chưa bao giờ nghe qua luôn nè.”

“Tôi đang search trên mạng nè, không tìm thì không biết, tìm rồi thì bị dọa chết đứng luôn nha. Trung Quốc của chúng ta có rất nhiều loại quyền pháp khác nhau luôn ấy chứ, thể loại nào cũng có luôn nè. Một số quyền pháp đã có lịch sử rất lâu đời, có vẻ như đây đều là những quyền pháp rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng đó.”

“Đây không phải là nói đùa sao, họ đều là cao thủ đó.”

Mọi người đang bàn tán rôm rả thì trên võ đài hai người kia đã bắt đầu giao thủ.

Với những người đến xem náo nhiệt như bọn họ, một màn tỉ thí này thật sự rất khốc liệt. Nhưng những người đồng hành cùng họ tới đây thì liên tục gật gù. Dù sao trận tỉ thí này cũng không phải để so cao thấp. Có người xem chỉ để công nhận, có người thì chỉ muốn xem để học hỏi thêm kinh nghiệm mà thôi.

“Đỉnh thật đấy.” Các thành viên của hiệp hội kinh ngạc thốt lên, họ thấy trận chiến này quá mức kịch liệt, không hề giống với những gì họ đã từng nhìn thấy trước đây.

Giang Phi cũng không ngừng gật đầu tán thưởng. Chắc chắn anh ta không thể sánh được với những người này. Mặc dù bình thường anh ta cũng rất chăm chỉ rèn luyện để cho thân thể cường tráng hơn. Thế nhưng không giống với những người đang trên võ đài kia. Bọn họ đều được thừa kế những tinh hoa võ thuật lâu đời của gia tộc mình, có thể giết chết người luôn ấy chứ.

Dù gì thời thế bây giờ cũng đã khác, võ thuật đã suy thoái, nếu không được mọi người đón nhận thì sẽ rất khó để tồn tại. Vì vậy những gì đang được truyền bá bên ngoài hầu như đều không có tính sát thương nào, có một số chiêu thức cũng chỉ được dùng để rèn luyện sức khỏe thêm mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment