Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1812 - Chương 1812 - Người Này Quá Ngạo Mạn

Chương 1812 - Người này quá ngạo mạn
Chương 1812 - Người này quá ngạo mạn

Chương 1812: Người này quá ngạo mạn

Trận đấu trên võ đài rất nhanh đã kết thúc.

Thực lực của Đồng Minh đến từ Nghiêm Môn quyền có vẻ tốt hơn một chút.

Hai người dường như không có chút bất mãn nào, sau khi chắp quyền chào nhau thì cùng nhau đi xuống dưới.

Hoan hô!

Người xem dưới khán đài đều hoan hô kịch liệt.

Những ông lão đang ngồi trên võ đài cũng gật gù mỉm cười.

“Tôi, Trịnh Binh đến từ Mãnh Hổ quyền, có người nào muốn tới tranh tài cùng tôi không?” Trịnh Binh bước lên võ đài, nhìn về phía dưới hét lớn.

“Ơ đệt, là tên khốn kiếp muốn đánh tôi kìa.” Triệu Chung Dương nhìn thấy người đang đứng bên trên thì không kìm được hô lên một tiếng.

Còn Trịnh Binh lúc này đang nhìn quanh khán đài, tiến lên phía trước, tay chỉ vào Lâm Phàm nói: “Nghe nói anh là người của Hiệp hội võ thuật à, lên đây đi tôi muốn đấu với anh một chút.”

Lâm Phàm xua tay: “Không cần. Hiệp hội chúng tôi đến đây chỉ muốn xem chút thôi, không muốn lên đài tranh đấu gì cả.”

“Hừ, đồ gan thỏ đế.” Trịnh Binh khinh thường nói.

Những khán giả xung quanh cũng đang thầm thì to nhỏ.

“Những người đó đến từ Hiệp hội sao? Trịnh Binh khiêu khích bọn họ vậy rồi mà cũng không dám lên.”

”Ông ngu ngốc thế, tên Trịnh Binh này to như trâu thế kia, đến chúng ta còn không muốn đánh ấy chứ đừng nói những người chỉ dùng võ để rèn luyện như những người của Hiệp hội. Nếu như họ lên đài còn không phải sẽ bị đánh cho ói ra máu sao?”

“Ôi dào, ai lại tự đi tìm phiền phức cho mình làm gì? Tên Trịnh Binh này ra tay không nhẹ đâu, có khi còn bị đánh cho gãy xương không biết chừng.”

“Thật sự không hiểu nổi tại sao phải mời những người không liên quan bên Hiệp hội đó đến tham dự cuộc giao lưu của chúng ta làm gì thế không biết, khó hiểu thật sự.”

Điền Thần Côn nghe thấy tên này ăn nói khiêu khích như vậy thì không nhịn được nữa nói: “Này chàng trai, đừng kiêu ngạo như vậy chứ. Hay là để lão già này lên luyện tập một chút với cậu vậy.”

Trịnh Binh liếc nhìn Điền Thần Côn, xua tay khinh thường nói: “Thôi đi, nhìn ông lớn tuổi như vậy tôi còn sợ chỉ một quyền cũng sẽ đánh chết ông đấy. Cứ đợi dưới đài đi.”

Sau đó hắn không thèm nhìn vẻ mặt tức giận của Điền Thần Côn, tiếp tục nhìn xung quanh: “Không có ai dám đánh với tôi sao?”

“Có tôi.” Đúng lúc này, một người đàn ông da ngăm đen lên tiếng. Khẩu âm có chút kỳ lạ, có vẻ như không giống người Trung Quốc.

Trịnh Binh nhìn thấy người này, cười khinh khỉnh nói: “Người Thái Lan sao? Mau lên đây, xem tôi sẽ đánh anh thế nào?”

Vài người xem dưới khán đài nhìn thấy Trịnh Binh kiêu ngạo như vậy thì không khỏi lắc đầu. Đúng là tuổi trẻ hung hăng, nhưng họ cũng rất mong chờ được xem màn so tài của hai người này.

Dù sao cũng là những tuyển thủ rất có sức mạnh.

“Sa Mã, xin được chỉ giáo.” Muay Thái Sa Mã giữ thái độ đúng mực nói: “Tôi và anh chỉ cần điểm đến thì dừng, dùng võ để kết bạn, đừng để ảnh hưởng đến hòa khí đôi bên.”

“Nhiều lời như vậy làm gì, mau tiến lên.” Trịnh Binh vặn cổ, lập tức ra tay đánh về phía Sa Mã.

Trên khán đài, Hoàng Nho Chung nhìn thấy vậy thì lắc đầu nói: “Trịnh Binh của Mãnh Hổ quyền vênh váo hung hăng như vậy, không tốt.”

Mọi người xung quanh nghe vậy cũng gật đầu.

Giang Phi nhìn người trên đài, thì thầm: “Tên nhóc này thật sự quá đáng, những người tới đây đều là những cao thủ võ thuật, võ đức cao thượng. Tranh đấu ở đây chỉ là để mọi người giao lưu võ thuật với nhau, thật sự quá là mất mặt giới võ thuật chúng ta mà.”

“Thằng nhóc đó còn nói tôi già rồi chứ. Tôi mà lên thì sớm muộn cũng đánh hắn què chân.” Điền Thần Côn tức tối.

Không bao lâu, võ sĩ Muay Thái kia đã bị Trịnh binh đánh ngã về phía mép võ đài, sau đó còn bị hắn dùng chân đạp một phát vào ngực.

“Cút xuống dưới đi.”

Sa Mã ngã xuống dưới võ đài, mặt tái nhợt vì đau.

Lâm Phàm lập tức đưa tay ra đỡ Sa Mã: “Anh không sao đó chứ?”

Sa Mã nhìn thấy có người ra tay đỡ mình, không biết vì sao chỗ bị đánh vừa rồi dường như không còn đau nữa, cảm kích gật đầu đáp: “Cảm ơn anh, không có chuyện gì.”

“Hừ, người gì yếu như ốc sên.” Trịnh Binh nhổ ra một cục đờm, khinh thường nói.

Lâm Phàm nhíu chặt chân mày nói: “Tôi thấy anh hơi quá đáng rồi đó, mọi người cùng nhau giao lưu, có nhất thiết phải ra tay nặng như vậy không? Anh còn có chút võ đạo nào nữa không vậy?”

Trịnh Binh vừa quay người đi, nghe thấy những lời này thì quay đầu lại: “Làm sao? Anh không phục thì lên đây. Thấy anh nhát như cáy vậy chắc cũng không dám lên đâu nhỉ, đừng đứng đó nói nhảm nữa.”

“Haizz.” Lâm Phàm đứng lên, duỗi duỗi người, nói: “Được thôi, vậy thì đấu một trận vậy. Không lại có người nói Hiệp hội Thượng Hải chúng tôi yếu kém.”

Những khán giả dưới đài chứng kiến cảnh tượng này thì há hốc mồm ngạc nhiên, thì thầm to nhỏ với nhau.

“Cái người của Hiệp hội Thượng Hải này vậy mà dám lên đài luôn sao?”

“Tên Trịnh Binh này ra tay không biết nặng nhẹ, mà người của Hiệp hội thì làm gì có khả năng đấu lại được, có khi ăn một quyền bị nội thương luôn không chừng. Nếu không thì mau ngăn lại đi, đừng để đến cuối cùng xảy ra chuyện gì không hay.”

Bình Luận (0)
Comment