Chương 1813: Lâm Phàm lên đài
“Đúng đấy. Dù sao hiệp hội này cũng là tổ chức được chính phủ công nhận, cũng coi như là một tổ chức truyền bá võ thuật cho chúng ta. Nếu như người ta bị thương thì thật sự không tốt chút nào đâu.”
“Tôi thấy vẫn nên kệ đi thôi. Người ta tự nguyện lên đài mà, sao bảo người ta xuống được đây? Nếu bây giờ phải đi xuống thì biết giấu mặt vào đâu chứ. Trước đây người luyện võ như chúng ta cứ cãi nhau là đánh nhau đến mức anh chết tôi sống, chứ đừng nói đến vấn đề giữ thể diện này.”
“Chứ còn gì nữa. Nhưng mà cái người của bên hiệp hội đúng là không biết nhẫn nhịn gì cả. Hắn ta nghĩ rằng đây là biểu diễn võ thuật cho người bình thường xem à? Đây thực sự là võ thuật có thể đánh chết người đó.”
“Đúng là nghé con không sợ cọp. Ông nhìn cậu thanh niên đó mà xem, trắng trẻo đẹp trai, tay thì trông vừa trắng vừa mềm thế kia. Vừa nhìn đã thấy không phải người luyện võ, chắc cũng chỉ biết tí võ mèo cào mà thôi. Mấy tên nhóc sinh ra từ thành phố này cho nếm thử tí rượu phạt cũng tốt, ít nhất cũng khiến cho hắn về sau phải kính sợ những võ giả chân chính như chúng ta.”
Lúc này, những thành viên trong hiệp hội đi cùng cũng rất lo lắng: “Hội trưởng Vương, hội trưởng Lâm lên đó sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Chuyện này...” Vương Vân kiệt cũng không biết trả lời sao nữa, vấn đề có hay không này cũng khó mà biết được. Lại nhìn cái người đang trên đài kia, cho dù là ông ta thì cũng khó có thể là đối thủ của đối phương.
Về phần hội trưởng Lâm, đương nhiên ông ta biết hội trưởng Lâm rất lợi hại, nhưng tình hình hiện tại thật sự không dễ đoán chút nào. Sau đó lại hướng ánh mắt về phía Giang Phi, dường như cũng đang muốn hỏi liệu lần này có thể nắm chắc phần thắng hay không đây.
Giang Phi nhìn thấy Lâm Phàm lên đài cũng thấy hoang mang. Anh ta không ngờ Lâm Phàm thật sự lên trên đó rồi, con mẹ nó sắp xảy ra chuyện thật rồi. Chuyến này bọn họ tới đây chỉ muốn làm khán giả ngồi xem thôi mà, tiện thể ghi chép lại tình hình một chút đề về báo cáo lại.
“Đừng nhìn tôi, thật sự tôi cũng không biết nói gì hết...” Giang Phi lắc đầu, anh ta thật sự không biết nên nói thế nào cho phải. Anh ta biết thực lực của hội trưởng Lâm cực kỳ lợi hại. Nhưng đối thủ lần này cũng không kém chút nào đâu.
Điền Thần Côn ở bên cạnh hét lên: “Đánh chết tên này đi, cho nó biết hậu quả của việc quá kiêu ngạo là gì.”
Triệu Chung Dương vẫn đang cầm điện thoại, hướng ống kính thẳng về phía võ đài.
“Anh em đã nhìn kỹ chưa. Lâm đại sư của chúng ta đã lên đài rồi đó, theo tôi đoán thì nhiều nhất là 3 giây thôi đối phương chắc chắn sẽ nằm đo đất.”
“Quá trâu... Xem ra Lâm đại sư chắc là nhịn hết nổi rồi cho nên muốn ra tay dạy cho đối phương cách làm người. Cái tên này đúng là quá làm càn, đánh thắng người ta rồi thì thôi đi lại còn làm nhục người ta nữa chứ.”
“Đúng vậy. Mặc dù người ta là người nước ngoài, có thể nhìn thấy người nước mình đánh thắng được người ta đương nhiên là rất tự hào. Thế nhưng mà tôi tự hào không nổi luôn á. Con mẹ nó, thể diện bị cái tên này làm cho mất hết luôn rồi.”
“Đã tặng quà rồi. Đợi lát nữa Lâm đại sư dạy tên kia cách làm người xong tôi lại tặng thêm một phần quà còn lớn hơn nữa.”
“Nhưng mà chắc Lâm đại sư sẽ không bị hắn ta đánh cho nằm đất đâu nhỉ, tôi cũng rất nghi ngờ luôn đó.”
“Ê lầu trên, ông nằm mơ đấy à? Lâm đại sư bị người ta đánh bại sao? Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì tôi sẽ livestream ăn phân, anh có tin không?”
Ngô U Lan hưng phấn nắm chặt tay đến mức đỏ bừng.
Giang Phi nhìn cảnh tượng này trong tức khắc cũng thấy hoang mang. Sao nhìn như kiểu Lâm đại sư thắng đến nơi rồi ấy nhỉ.
Trên võ đài.
Hoàng Nho Chung nhìn lên võ đài, nhẹ giọng hỏi: “Cậu thanh niên này là ai vậy?”
Mấy ông lão bên cạnh cũng ngơ ngác lắc đầu: “Không biết, nhưng hình như là đại biểu của Hiệp hội Thượng Hải. Sao đang yên đang lành lại chạy lên đây làm gì không biết nữa.”
“Đúng đó. Lần này Hiệp hội đã tận tâm giúp chúng ta tuyên truyền, nếu như tên nhóc Trịnh Binh này khiến cho người ta bị thương thì tôi không biết ăn nói thế nào với người ta nữa.”
Lúc này, Hoàng Nho Chung lên tiếng nhắc nhở: “Trịnh Binh, nhớ điểm đến là dừng.”
Trịnh Binh đứng trên võ đài, bộ dạng trông rất phách lối, sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của ông Hoàng thì gật đầu: “Tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ giơ cao đánh khẽ, sẽ chỉ bắt hắn chạy đi tìm răng thôi.”
Hoàng Nho Chung lắc đầu. Họ không đoán được đối phương sẽ ra tay với Trịnh Binh như thế nào. Dù sao theo họ nhìn thì chàng thanh niên này trông rất ôn hòa nhã nhặn, hơn nữa lại không giống như người luyện võ. Chắc là cũng chỉ học được chút võ mèo linh tinh ở trong Hiệp hội mà thôi.
Nhưng thôi kệ đi. Dù gì cũng đã lên đó rồi đương nhiên cũng không thể bắt người ta đi xuống, nếu không thì người ta còn biết giấu mặt đi đâu đây.