Chương 1814: Đây đâu phải là một chút
Lúc này, Trịnh Binh nhìn Lâm Phàm nói: “Nhóc con, từ hôm qua nhìn thấy mày là tao đã thấy khó chịu rồi. Hôm nay mày lại tự dẫn xác lên đây vậy thì để tao dạy cho mày một trận ra trò nhé.”
Lâm Phàm nhìn đối phương như vậy chỉ biết lắc đầu cười: “Nhân phẩm và võ đức của anh thật sự không tốt.”
“Câm miệng, liên quan gì đến mày. Để hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học.” Trịnh Binh kiêu ngạo nói, sau đó lập tức ra tay, chuẩn bị giáo huấn đối phương.
“Nhánh thứ 8 của Tra Quyền, Mãnh Hổ quyền. Trùng hợp là tôi cũng biết loại quyền pháp này, vậy thì để giao lưu một chút.” Lâm Phàm giơ tay lên nói.
Những người ngồi bên dưới nhìn thấy một màn này thì ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
“Ôi trời, người này cũng biết Mãnh Hổ quyền?”
“Không thể nào. Người truyền thừa của Mãnh Hổ quyền không phải là Trịnh Binh hay sao? Hơn nữa nếu như có chi nhánh khác thì không thể nào lại dám đối đầu với Trịnh Binh như vậy. Tôi nghĩ đây chỉ là nói xạo mà thôi.”
“Không biết nữa, nhưng có vẻ thú vị rồi đây. Không biết kết quả sẽ như nào nhỉ.”
Những thành viên của Hiệp hội cũng ngơ ngác: “Đừng nói là hội trưởng Lâm thật sự biết quyền pháp này nha?”
“Không biết. Nhưng nhìn động tác tay kia thì trông cũng khá giống.”
Điền Thần Côn chứng kiến tình cảnh trên võ đài thì nghi hoặc nói: “Quái lạ, tên nhóc này không phải chỉ biết Bát Quái Chưởng thôi sao, từ lúc nào lại biết quyền pháp này vậy?”
Điều khiến cho ông ta ngạc nhiên nhất chính là tên nhóc này còn trẻ như vậy mà thi triển Bát Quái chưởng còn siêu hơn cả mình. Khiến cho Thần Côn dù cho đã luyện võ cả một đời người cũng cảm thấy áp lực, cảm giác rằng cuộc đời của mình vậy mà còn không bằng một tên nhóc nữa.
Nhưng càng khiến mọi người hoảng sợ hơn chính là việc Lâm Phàm nói muốn sử dụng Mãnh Hổ quyền.
Ngay đến mấy ông lão đang ngồi trên khán đài cũng cảm thấy nghi ngờ.
“Mãnh Hổ quyền này cần phải ép khí hạ xuống đan điền, ra đòn phải ổn định, dùng sức lớn hung mãnh như hổ. Những người tu luyện quyền này thường có dáng người cao lớn vạm vỡ, nhưng nhìn chàng thanh niên này dáng người trông lại khá yếu đuối, nhìn đã thấy không giống. Chẳng lẽ chỉ là học qua loa một chút thôi mà đã cho là mình đã nắm rõ hết rồi hay sao?”
“Ừm... Cũng khó nói lắm. Đúng ra lúc nãy phải khuyên cậu ta đi xuống mới đúng, nhỡ may có chuyện gì thì xử lý không nổi đâu.”
Mấy nhân vật lớn đang ngồi xem bàn tán sôi nổi, bọn họ đều không đánh giá cao Lâm Phàm. Bởi vì trình độ võ thuật cao hay thấp đều có thể nhìn thấy được dựa vào khí chất, tinh thần hay kể cả dáng người.
Nhưng nhìn vẻ bề ngoài của Lâm Phàm thì chắc chắn không đạt tiêu chuẩn.
“Nói hay lắm, lại dám dùng quyền thuật của tao để làm nhục tao à. Nhìn đây.” Trịnh Binh tức tối, lập tức hung hăng lao về phía Lâm Phàm đánh tới, giống như một con mãnh hổ đang lao xuống núi.
Mà Lâm Phàm chỉ xem đây giống như là đang bắt nạt một đứa trẻ con mới sinh ra mà thôi, nói trắng ra là chẳng muốn ra tay luôn.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Âm thanh vang lên ba lần.
Hiện trường vốn đang huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng người của bên hiệp hội này
thật xui xẻo, nhưng một màn tiếp theo khiến cho mọi người đều khiếp sợ đã xảy ra.
“Ba chiêu liên hoàn! Người trẻ tuổi này thật sự biết Mãnh Hổ Quyền sao?” Hoàng Nho Chung không khỏi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó cười khổ nói: “Không ngờ tôi lại nhìn sai người rồi, chàng thanh niên này thật sự là cao thủ đó.”
Trên võ đài.
Lâm Phàm đứng chắp tay, trong khi Trịnh Binh lúc trước vẫn còn kiêu căng thì lúc này lại đang nằm rạp trên mặt đất, hay tay ôm ngực.
Vừa rồi Lâm Phàm cũng đã nhẹ tay lắm rồi, hắn chỉ dùng có tí sức, thậm chí có thể nói là gần như không dùng tí sức nào. Nếu như vừa rồi dùng thêm một chút lực thì Trịnh Binh đã sớm đi bán muối rồi.
“Đa tạ.” Lâm Phàm ôm quyền nói.
Những khán giả ngồi bên dưới nhìn thấy cảnh này cũng ngây ngốc.
“Mẹ kiếp! Như vậy đã kết thúc rồi sao?”
“Không thể nào. Mặc dù tên Trịnh Binh này có chút hung hăng nhưng thực lực không hề tầm thường chút nào. Rốt cuộc người kia là ai vậy, sao chưa gì đã đánh ngã được Trịnh Binh rồi?”
“Vừa rồi mọi người có nhìn rõ chuyện đã xảy ra không vậy? Sao tôi chỉ nhìn thấy tên kia đánh vào ngực Trịnh Binh ba phát đã khiến cho hắn ta ngã ngựa luôn rồi?”
“Chắc đây không phải là diễn kịch đó chứ?”
“Nói vớ vẩn, huynh đệ của tôi sao lại diễn kịch được.” Các đệ tử của Mãnh Hổ quyền ai nấy đều vô cùng phẫn nộ, nhưng bọn họ không thể nghĩ được rằng mọi chuyện sẽ thành ra như này. Sao vừa mới bắt đầu chưa gì đã kết thúc rồi. Thật khó khiến người ta chấp nhận nổi mà.
Những thành viên của hiệp hội thì há hốc mồm nhìn thân hình đang đứng sừng sững trên võ đài, họ cũng vô cùng sửng sốt.
“Vãi đạn, hội trưởng Lâm thật sự quá lợi hại.”
“Hội trưởng Lâm nói đều là thật, môn võ nào cũng biết một chút!”
“Tôi thấy đây đâu phải một chút đâu, phải nói là rất tinh tường mới đúng ấy chứ.”