Chương 1815: Chúng ta đã đánh giá thấp đối phương rồi
Triệu Chung Dương kích động hét lên với những người đang xem livestream: “Các anh em, mọi người có nhìn thấy không, con mẹ nó quá mức lợi hại. Tên khốn kiêu căng ngạo mạn lúc nãy đã bị anh Lâm nhà chúng ta đánh gục chỉ trong giây lát.”
“Lâm đại sư thật lợi hại!!!”
“Chời má, tôi vừa chớp mắt một cái đã kết thúc luôn rồi, tôi còn chưa
nhìn rõ mà.”
“Đúng vậy, quá nhanh rồi, khiến cho người ta không nói nên lời luôn. Tôi bị một màn này doạ cho ngây người luôn á.”
“Đệt, không dám nói nhiều nhưng thực sự là lợi hại quá đi. Mặc dù vừa rồi nhìn không rõ nhưng tôi biết Lâm đại sư chắc chắn là kẻ mạnh nhất trong số những kẻ mạnh đó.”
“Không thể nào!” Trịnh Binh đang nằm rạp trên mặt đất ra sức hét lên, trong lòng hắn rất không phục. Sau đó cố gắng chịu đựng cơn đau, ôm ngực đứng dậy nói: “Vừa rồi là do tao không chú ý thôi, tên khốn kiếp này, tao phải cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Vừa nói xong gã lập tức xông lên. Gã không tin mình sẽ lại thua dưới tay tên trước mặt này.
Lâm Phàm thấy vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó duỗi tay ra đẩy. Nhưng đối với Trịnh Binh thì lại cảm thấy như vừa có một lực rất mạnh nào đó tác động lên người gã, khiến cho gã không ngừng lùi về phía sau.
“Chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì?” Trịnh Binh kêu la inh ỏi, nhưng hai chân gã vẫn không ngừng lùi về phía sau, một mạch tới phía mép võ đài. Sau đó trượt chân rồi ngã khỏi võ đại, mông chạm cái bộp xuống mặt đất.
Trịnh Binh trợn tròn mắt, hoang mang nhìn xung quanh, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Những người dưới khán đài cũng sửng sốt, sau đó xì xào bàn tán.
“Chắc không phải tên kia mua chuộc Trịnh Binh đâu nhỉ, sao cứ giả trân vậy nhỉ.”
“Đúng đấy, vừa mới đẩy lùi về sau mấy bước đã ngã xuống sàn đấu rồi, trông cứ như diễn kịch ý.”
“Không phải lúc trước Trịnh Binh ghét nhất mấy trò giả dối này sao, nhưng xem ra sức hấp dẫn của đồng tiền quả thật rất lớn, ngay đến hắn ta cũng không tránh khỏi.”
Trịnh Binh vẫn đang trong tình trạng ngơ ngá, nhất là khi nghe thấy lời bàn ra tán vào của những người xung quanh thì không nhịn nổi mà quát to: “Các người nói gì vậy, không phải tôi bị đối phương mua chuộc, mà là... Được rồi, ai mà còn nói nữa thì có ngon lên đây đấu với tôi một trận.”
Khán giả chỉ biết lắc đầu, dường như tên Trịnh Binh này quả thật đang tự làm nhục chính mình mà.
Lâm Phàm ôm quyền nhìn về phía Trịnh Binh nói: “Đa tạ, hy vọng về sau anh đối xử với người khác lễ độ một chút.”
Trịnh Bình nhìn Lâm Phàm, trong giây lát không biết nên nói gì. Gã thề với trời, cái tên này có lẽ đã dùng tà thuật gì đó, thật sự không phải gã cố tình lùi lại, mà là bị tên này đẩy ngã thật.
“Mất mặt, mất mặt hết sức. Để tôi tới thỉnh giáo một phen.” Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ luyện võ nhảy lên võ đài.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc hô lên.
“Đây là Ngô Vân, người thừa kế chân truyền của Lâm Thanh Đàm Thoái.”
“Người này cũng rất lợi hại, mà Lâm Thanh Đàm Thoái này còn lợi hại hơn nữa. Nghe nói được sáng lập bởi Côn Luân đại sư ở chùa Long Đàm vào thời Hậu Chu, lưu truyền đến hiện tại cũng đã lên tới hàng nghìn năm lịch sử rồi.”
“Đúng vậy, Lâm Thanh Đàm Thoái còn sử dụng kết hợp cả tay và chân, có tổng cộng mười lộ quyền thuật. Trận đấu của Trịnh Binh vừa nãy chắc hẳn đã khiến cho nhiều người thấy không vừa ý. Mặc dù đối phương là người của Hiệp hội Thượng Hải, là tổ chức được quốc gia công nhận nhưng cũng không thể cố ý thua người ta, khiến cho chúng ta mất mặt như vậy được.”
Ngô Vân tiến lên võ đài, ôm quyền chào Lâm Phàm: “Ngô Vân, người truyền thừa của Lâm Thanh Đàm Thoái, xin được chỉ giáo.”
Lâm Phàm cười đáp lại: “Lâm Phàm, phó hội trưởng Hiệp hội Thượng Hải, khách khí rồi.”
“Mời!” Ngô Vân duỗi tay, sau đó nâng tay lên, ánh mắt đột nhiên thay đổi trở nên hung tợn hơn hẳn.
“Lấy võ làm bạn, quan trọng là giao lưu. Vậy tôi cũng sẽ dùng Lâm Thanh Đàm Thoái để tiếp chiêu vậy.” Lâm Phàm cười nói.
Những người dưới võ đài nghe thấy những lời này cũng kinh hãi.
“Ôi trời, tên này cũng mạnh thật chứ. Lúc nãy đánh với Trịnh Binh thì dùng Mãnh Hổ quyền, giờ đấu với Ngô Vân lại sử dụng Lâm Thanh Đàm Thoái. Chắc không phải là môn gì hắn cũng biết luôn đó chứ.”
“Không thể nào. Sức người có hạn, không thể cái gì cũng biết được. Theo tôi thấy thì chắc nhiều nhất cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.”
“Tôi thấy không giống vậy đâu, tên này không thể coi nhẹ được. Chúng ta đã đánh giá thấp đối phương quá rồi.”
Ngô Vân nghe thấy những lời này của Lâm Phàm, ngoài mặt tỏ vẻ không có gì nhưng trong lòng cũng có chút tức giận, ngay lập tức xuất chiêu.
Lâm Thanh Đàm Thoái tập trung vào khí thế đồng nhất, động tác thay đổi linh hoạt nhưng phải rõ ràng, ăn khớp nhịp nhàng với nhau.
Lâm Phàm thấy mặc dù đối phương mới chỉ xuất ra vài chiêu nhưng cũng có thể thấy được thực lực người này thậm chí còn mạnh hơn Trương Binh rất nhiều.