Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1817 - Chương 1817 - Thể Hiện Một Chút

Chương 1817 - Thể hiện một chút
Chương 1817 - Thể hiện một chút

Chương 1817: Thể hiện một chút

Những cư dân mạng này trước tới nay chưa từng chứng kiến trận đấu hay như vậy. Nếu như không nhờ có Triệu Chung Dương phát trực tiếp cho bọn họ xem thì e là cả đời này họ cũng sẽ không bao giờ được xem.

Điền Thần Côn há hốc mồm ngạc nhiên nói: “Lợi hại! Cái tên này giỏi thật đấy, ngay cả Lâm Thanh Đàm Thoái cũng biết. Lúc tôi còn bé có nghe cha tôi kể là môn võ Đàm Thoái này rất khó đối phó, Ba quyền bảy cước, biến hóa vô cùng linh hoạt, uy lực mạnh mẽ cực kì.”

Bây giờ ông ta đã phục sát đất Lâm Phàm rồi, lúc trước vẫn chỉ nghĩ tên nhóc này chỉ giỏi mỗi Bát Quái chưởng, nhưng giờ xem ra hắn còn giỏi hơn thế nhiều. Ngay đến cả Đàm Thoái cũng lợi hại như vậy.

Lâm Phàm đứng trên võ đài, trong lòng dường như cũng đang suy tính điều gì đó.

Hiệp hội võ thuật bên ngoài là một tổ chức, nhưng đối với những người kế thừa của các môn võ gia truyền này bọn họ cũng không quá coi trọng.

Hắn thấy mình nên hành động gì đó, phải thay đổi tình hình này mới được.

Lúc này, Lâm Phàm ôm quyền, chào mọi người xung quanh nói: “Tại hạ Lâm Phàm, Phó hội trưởng Hiệp hội Thượng Hải. Hôm nay rất vinh dự được tới núi Côn Luân gặp mặt các vị hảo hán tứ phương. Tôi đã luyện võ được một thời gian, tinh thông các thể loại võ thuật. Nếu như có vị hảo hán nào cảm thấy mình còn thiếu sót có thể lên đây tôi sẽ giúp bổ túc một chút.”

Lâm Phàm vừa nói xong, cả hội trường đều cảm thấy kinh ngạc.

Ngay đến cả Điền Thần Côn cũng ngơ ngác.

“Vãi, thằng nhóc này điên rồi hả? Mấy lời trâu bò thế mà cũng nói ra được. Những môn võ quốc thuật này được truyền lại từ xưa cho đến tận bây giờ, không biết là có bao nhiêu loại. Ít nhất thì cũng lên đến hàng trăm, vậy mà hắn lại nói cái gì mà bổ túc...”

Ông ta không dám tin vào tai mình, vì chỉ cần người có đầu óc hơi bình thường thôi cũng không tin chứ đừng nói...

Ngay đến mấy ông lão đang ngồi trên khán đài cũng đang xôn xao bàn tán với nhau.

“Tên hội trưởng Lâm đang vênh váo quá rồi đó, võ thuật Trung Hoa có nhiều chủng loại như vậy, một mình hắn sao có thể học được hết chứ.”

“Đúng rồi. Haizz, thôi kệ hắn, người ta có năng lực thật sự thì cứ mặc kệ hắn.”

Hoàng Nho Chung lắc đầu, cũng không nói gì về chuyện này, dù sao thì chuyện này cũng quá giả rồi.

Mọi người ngồi dưới đài cũng sửng sốt nhìn nhau, ai nấy đều bị câu nói này của Lâm Phàm khiến cho choáng váng. Nếu như hắn nói hắn chỉ thành thạo vài môn võ thì bọn họ còn có thể tin. Dù gì thì hắn cũng đã biểu diễn được hai môn võ rồi mà, cũng đúng là tài năng ngút trời thật đấy.

Nhưng giờ hắn lại nói môn võ nào hắn cũng tinh thông, khiến cho họ khó mà tin được.

Kể cả mặt trời có mọc từ hướng Tây thì họ cũng sẽ không tin.

“Đúng là thùng rỗng kêu to, vênh váo quá mức.” Trịnh Binh nghe được lời nói của Lâm Phàm thì không khỏi cười khẩy.

Những người đứng xung quanh nghe thấy lời này cũng gật đầu đồng ý, nhưng cũng không có nói gì thêm nữa. Dù sao người ta cũng đã nói thế rồi bọn họ còn nói gì được nữa.

Vương Vân Kiệt nhìn Giang Phi: “Hội trường Lâm lần này chơi lớn quá, thế này không được tốt lắm.”

Giang Phi lúc này cũng cạn lời: “Đừng hỏi tôi, hội trưởng Lâm tự mình nói ra mà, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra đâu.”

Những người đang xem livestream cũng bị lời nói của Lâm Phàm làm cho choáng váng.

“Vãi đạn, Lâm đại sư lần này nghịch thiên nữa rồi, hắn muốn trở thành người đứng đầu của Liên minh đấy à?”

“Nghe cũng hợp lý đấy, nhưng tôi không tin đâu.”

“Anh Dương, nói với anh Lâm biểu diễn một chút đi. Nếu như là thật thì tôi mua nhà tặng anh luôn.”

Triệu Chung Dương trợn mắt nhìn anh Lâm, đừng nói người hâm mộ không tin, ngay đến cậu ta còn không tin ấy chứ.

Lâm Phàm nhìn quanh hội trường, không biết sao bỗng dưng lại im lặng như vậy, ít nhất cũng phải có một tiếng vỗ tay hoặc tiếng la ó gì đó chứ. Một chút âm thanh cũng không có, thật là khiến cho người ta thấy ngại ngùng nha.

“Có vẻ như mọi người đều không tin nhỉ. Nhưng không sao, thời gian vẫn còn sớm, vậy để tôi biểu diễn cho mọi người xem. Mặc dù quốc thuật có khá nhiều môn võ, nhưng thời gian chắc cũng đủ.”

“Bát Quái chưởng!”

Lúc này, Lâm Phàm đứng trên võ đài bắt đầu chuyển động. Đầu tiên hắn biểu diễn Bát Quái chưởng, tám tám sáu tư chưởng, các động tác đều nhịp nhàng và liên tục như nước chảy mây trôi, không hề có một chút khựng lại nào.

Những người đứng dưới võ đài cũng mắt chữ o mồm chữ a xem hắn biểu diễn.

Còn Lâm Phàm lúc này đã thay đổi sang phong cách khác.

Người xem đều vô cùng ngạc nhiên.

“Đây là Hình Ý quyền...”

Vốn dĩ hiện trường ban đầu còn rất náo nhiệt. Nhưng theo thời gian trôi qua, hiện trường đã sớm lặng ngắt như tờ, đôi lúc có một chút thanh âm cũng là tiếng hít thở.

“Đây là Nhị Lang Quyền.”

Một người đàn ông nhìn thấy Lâm đại sư biểu diễn trên võ đài, đột nhiên nhịn không được thán phục nói. Người này chính là người thừa kế của Nhị Lang quyền, nhưng nhìn thấy biểu diễn trên lôi đài, anh ta đột nhiên phát hiện quyền pháp mình luyện tới nay so với người ta chỉ là bãi phân chó.

Bình Luận (0)
Comment