Chương 1820: Ăn bữa cơm cũng không được
"Nhưng lợi hại hơn nữa cũng vô dụng, một mình Lâm đại sư đã trực tiếp khiến toàn trường chấn động, con mẹ nó đúng là quá thô bạo. Tôi đã xem mấy tiếng đồng hồ, Lâm đại sư diễn luyện thật sự quá đẹp mắt, quá bá đạo."
"Đúng vậy, khí thế quá dữ dội, vừa nhìn đã biết là công phu cực đỉnh. Hơn nữa động tác đẹp mắt, có lẽ cũng chỉ có Lâm đại sư mới có thể diễn luyện ra.”
Lúc này, trong kênh livestream mọi người vẫn tiếp tục bình luận. Mà Triệu Chung Dương trong thời gian ngắn này lại nhận được gần một triệu phần thưởng, có thể nói là rất khủng bố.
Tương đương có hai người xem thì có một người thưởng một tệ.
Ngô U Lan nghĩ đến chuyện sau này, nói: "Anh Lâm, anh nói xem, đợi lát nữa có phải bọn họ sẽ tới tìm anh hay không?”
Lâm Phàm cười đáp: "Hẳn là sẽ đến đây, được rồi chúng ta đi ăn cơm đi, buổi chiều có phải còn một buổi nữa phải không?”
Điền Thần Côn nói: "Còn cái rắm, cậu lên đài như vậy làm gì còn chuyện buổi chiều nữa. Tôi thấy những người này lát nữa sẽ đuổi tới, chúng ta vẫn nên đi ăn cơm trước đi.”
Bọn họ tìm một nhà hàng, rồi ngồi ở tại đại sảnh ăn. Lúc này vẫn còn không có người, tất cả mọi người ở trên núi vẫn còn chưa xuống.
Bọn họ gọi mấy món ăn, bởi vì không có người nên tốc độ đầu bếp làm cũng rất nhanh.
"Được rồi, ăn cơm đi." Lâm Phàm nói.
Mà đúng lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh rất lớn.
Chủ nhà hàng khách sạn nghi hoặc nói: "Tình huống gì vậy, sao lại có động tĩnh lớn như vậy?”
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không biết tình huống gì, nhưng khi đến cửa nhìn thấy tình huống bên ngoài lại hoàn toàn bối rối.
"Ông chủ, thật khủng khiếp, rất nhiều người đều đi về phía chỗ chúng ta."
Ông chủ vừa nghe lời này, vội vàng đi tới cửa nhìn về phía xa.
Một đám người chạy như bay tới, mỗi người đều giống như muốn tranh đoạt cái gì đó, trông rất là điên cuồng.
Xa xa, bọn họ thậm chí còn nghe thấy tiếng nói.
"Đại sư đang ở nhà hàng này."
"Ôi trời, không ngờ tới đời này tôi lại còn có thể nhìn thấy Tiết Gia Quyền hoàn chỉnh."
"Đây mới là đại sư chân chính, đại sư nói sẽ bổ sung hoàn chỉnh quyền pháp của chúng tớ, có thể nói đây là ân nhân của chúng tôi."
Mặc dù ông chủ không biết họ đang nói gì, nhưng cảm thấy nhiều người như này, việc kinh doanh của khách sạn sẽ bùng nổ.
Ông ta mở khách sạn ở đây chủ yếu là để tiếp đãi khách du lịch, nhưng khách du lịch tới nơi này thật sự là quá ít, dù sao nơi này cũng quá nguy hiểm.
Mà sự kiện lần này làm cho bọn họ vui vẻ rất lâu.
"Tránh ra đi."
Ngay khi ông chủ vẫn còn suy nghĩ những điều này, ông ta đã bị đẩy ra.
Nhưng ông cũng không tức giận, ngược lại cười ha hả nói: "Không vội, đừng nóng vội, bên trong còn rất nhiều chỗ.”
Sau đó ông nhìn về phía nhân viên phục vụ, vội vàng nói: "Còn đứng ngây ngốc ra đó làm gì, còn không nói đầu bếp làm việc.”
"Ồ, vâng." Người phục vụ trợn tròn mắt.
Lúc này, bên ngoài còn có một đám người không đi vào vẫn còn đứng ở cửa, muốn đi vào.
"Phía trước nhường một chút, để cho chúng tôi đi vào."
"Trời ơi, phía sau đừng chen chúc, đừng chen chúc."
"Sao mọi người đều cùng tới một lúc thế này, có thể nhường một chút hay không, để cho tôi đi vào."
Ông chủ nhìn thấy một màn trước mắt thì tâm tình rất vui vẻ, vội vàng tiến lên.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, không gian bên trong rất lớn, lầu hai và lầu ba đều có phòng, tôi dẫn mọi người đi lên."
"Ông tránh ra, đừng quấy rầy chúng tôi." Một người đàn ông đẩy ông chủ sang bên cạnh, sau đó liều mạng muốn chen vào bên trong.
Ông chủ bị đẩy sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt, ông ta cũng không có một chút tức giận tình huống vừa rồi, ngược lại càng ngày càng hưng phấn.
Các chủ khách sạn xung quanh nhìn thấy tình huống nơi này, cũng sửng sốt.
Con mẹ nó gặp quỷ rồi, khách sạn này sao vậy, sao nhiều người xếp hàng ở cửa như vậy. Hơn nữa, nhìn giống như là không đi vào thì sẽ không được.
"Các vị đại hiệp, phòng chúng tôi ở đây cũng rất tốt nè."
Nhưng đám đại hiệp này vội vã đi vào, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Trong khách sạn.
Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh, cũng đành bất đắc dĩ.
Như này cũng nhiều người quá rồi.
Hắn biết sẽ có người tìm tới, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy. Xem ra thì dường như mọi người đều tới, điều này thật sự có chút khủng bố rồi.
Lạch cạch!
Triệu Chung Dương làm rơi đũa xuống bàn, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt, thậm chí có chút không dám tin.
Bữa cơm này còn chưa ăn được thì đám người này đã xuất hiện.
Ngô U Lan hơi dựa vào Lâm Phàm, tuy rằng cô không sợ hãi nhưng bất chợt có một đám người đứng đầy trong phòng thế này thì thật sự có chút dọa người.
"Lâm đại sư, tôi là..." Lời người này còn chưa nói xong, trong phòng liền truyền đến thanh âm thật lớn. Mọi người đều cùng nhau lên tiếng, giọng nói ồn ào trong phòng khiến mọi người không ai nghe rõ đối phương nói gì.