Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1821 - Chương 1821 - Người Kéo Đến Quá Đông

Chương 1821 - Người kéo đến quá đông
Chương 1821 - Người kéo đến quá đông

Chương 1821: Người kéo đến quá đông

Bây giờ họ thực sự rất phấn khích.

Cao thủ, đây là cao thủ chân chính.

Bọn họ mặc dù tôn kính với các tiền bối nhưng sẽ không phục bọn họ. Thế nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia thì bọn họ đều phục sát đất.

Đối với bọn họ, thế này còn không phục cũng không được, hoàn toàn là hai đẳng cấp khác nhau.

"Ôi mẹ ơi, thế này là muốn phá hủy khách sạn luôn à." Điền Thần Côn sợ hãi nói, ông ta thật không biết nên nói gì nữa.

Những người này thật sự là quá điên cuồng, điên cuồng đến mức khiến người khác có chút chịu không nổi.

Đám người Giang Phi và Vương Vân Kiệt cũng đều ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, bọn họ là thành viên của hiệp hội, tuy kiến thức không ít nhưng nào được nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hoành tráng, thật sự quá hoành tráng.

Mỗi một người ở đây đều là người kế thừa các loại võ thuật.

Tuy rằng bọn họ không nổi danh, nhưng không thể không thừa nhận bản lĩnh của những người này.

Những thành viên trẻ tuổi kia đều cảm thấy thật may mắn khi được hiệp hội phái tới tham gia buổi giao lưu lần này, nếu không nào có thể nhìn thấy cảnh tượng như này.

Điện thoại di động của Triệu Chung Dương vẫn đang phát sóng trực tiếp.

Khi những người trong phòng livestream thấy tình huống này cũng điên cuồng bình luận.

"Mẹ kiếp! Những người này muốn đến học nghệ rồi.”

"Tôi đã nói rồi, lần này Lâm đại sư đúng là chơi lớn, ở võ đài hung hăng như vậy không dọa những người này chết khiếp thì mới là lạ.”

"Ha ha, không hổ là thần tượng của tôi."

"Tôi đã quay lại toàn bộ buổi livestream, chỉ cần chờ livestream kết thúc thì tôi sẽ đăng lên mạng, để mọi người xem Lâm đại sư của chúng ta trâu bò đến mức nào."

Lâm Phàm bị những lời ồn ào này làm cho nhức đầu, như này cũng nhiều người quá rồi.

"Im lặng, yên lặng hết đi."

Nếu là người khác nói thì những người này tuyệt đối sẽ không nghe, nhưng người nói lại là đại sư trong lòng bọn họ, làm sao có thể không nghe chứ.

Sau đó ai nấy đều ngậm miệng.

Nhưng trong ánh mắt kia tỏa ra vẻ cuồng nhiệt, không thể bỏ qua.

Lâm Phàm đứng lên, hắn cảm thấy không còn chỗ đứng, nói: "Các vị đừng nóng vội, tôi biết lý do mọi người đến đây. Nhưng bây giờ chúng tôi đang ăn cơm, có thể đợi cơm nước xong rồi chúng tôi giao lưu có được không?”

Mấy trăm người, nơi này có bao nhiêu, còn có một đống người đều đang chờ ở bên ngoài thế kia.

Nếu cứ thế này, nói không chừng nhà hàng này bể luôn quá.

Chỉ là lúc này, giọng nói đều vang vọng khắp căn phòng.

"Được, đại sư, chúng tôi không vội, ngài cứ ăn thong thả, chúng tôi sẽ ở đây đợi." Mọi người đều lên tiếng nói.

"Cái gì!" Lâm Phàm khó hiểu nhìn những người này, con mẹ nó nhiều người như vậy nhìn hắn ăn cơm thì làm sao nuốt nổi.

Ngô U Lan cảm thấy nhiều người như thế này, bữa cơm này khẳng định là ăn không nổi rồi, cảm giác này rất kỳ quái.

"Nhường một chút, bọn người lão Hoàng tới rồi." Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói.

Hoàng Nho Chung và mấy ông lão đi cùng mấy người trẻ tuổi đến, khiến người vây quanh nơi này đều tản ra, dựa vào địa vị của lão Hoàng thì những người này vẫn rất nghe theo.

Nhưng coi như đã tản ra thì bọn họ cũng không rời đi.

Theo bọn họ thấy, đây là đại sư chân chính, nếu như bỏ lỡ thì thật sự không còn cơ hội.

"Mọi người trong phòng đều nhanh chóng ra ngoài, chuyện này để lão Hoàng nói với đại sư là được, các người túm tụm lại lại chỗ này còn ra thể thống gì, đến cuối cùng lại chẳng được tích sự gì.” Một người đàn ông hét lên.

Lâm Phàm cũng gật đầu, để những người này ra ngoài trước rồi nói sau. Nếu không cứ chặn ở chỗ này, chỉ sợ đúng là không đi được.

"Đúng, mọi người đều đi ra ngoài trước đi, thời gian còn nhiều đừng nóng vội." Lâm Phàm nói.

Mọi người nhìn nhau, sau đó gật đầu.

" Đại sư, anh cũng không thể đột nhiên rời đi đó nha."

"Đúng vậy, đại sư, chúng tôi thật sự bội phục ngài, thật sự quá lợi hại."

Dần dần, người trong khách sạn đều đi ra ngoài, nhưng có một số người thì chọn ở lại bàn khác để ăn. Náo loạn tới giờ bọn họ cũng đều hơi đói bụng, đúng lúc ở đây ăn luôn cũng được.

Thoáng cái, toàn bộ khách sạn đã kín người.

"Ôi, nhường chỗ, để tôi ngồi."

"Không còn chỗ nào nữa, đừng chen lấn.”

"Có chỗ nè, cho anh một cơ hội ngồi lên đùi tôi.”

"Mẹ kiếp, ông có bệnh à, lúc trước nhiều ghế như vậy không ngồi, cứ nhắm lúc hết rồi mới đến."

"Ai mà biết tốc độ của các người nhanh như vậy, ai nấy đều chiếm hết chỗ rồi."

Có vài người rất thông minh, nhìn thấy xung quanh còn có nhiều chỗ trống như vậy thì lập tức ngồi xuống trước, vừa vặn nghe ông Hoàng nói chuyện với Lâm đại sư như thế nào.

Hiện tại bọn họ cũng rất khiếp sợ, không biết rốt cuộc đại sư này có lại lịch thế nào mà lại trâu bò như vậy, khiến bọn họ cũng phải khuất phục.

Không bội phục cũng không được.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy ba ông lão tiến vào, một vị trong đó cũng chính là người hắn nhìn thấy trước đó.

"Hội trưởng Lâm, xin chào." Hoàng Nho Chung tiến lên rồi đưa tay ra, trên mặt mang theo nụ cười, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc.

Lâm Phàm đứng dậy chào lại: "Ông Hoàng.”

Hắn vẫn tương đối khách sáo với những vị tiền bối này, sau đó có một người trẻ tuổi mang tới một cái ghế cho ông lão.

Bình Luận (0)
Comment