Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1822 - Chương 1822 - Một Chút Tâm Tư Nhỏ

Chương 1822 - Một chút tâm tư nhỏ
Chương 1822 - Một chút tâm tư nhỏ

Chương 1822: Một chút tâm tư nhỏ

"Hội trưởng Lâm, cậu còn là phó hội trưởng Hiệp hội Thượng Hải sao?" Hoàng Nho Chung hỏi, bây giờ ông ta khá ngạc nhiên, không hiểu sao trong hiệp hội lại có người lợi hại như vậy, điều này đúng là có chút khó tin.

Ông đã từng tiếp xúc với Hiệp hội, cũng thường xuyên đến đó. Đôi lúc cũng làm giám khảo cho một vài cuộc thi.

Ông ta rất chướng mắt mấy thứ mà hiệp hội biểu diễn, nhưng ông ta cũng biết đây là xu thế chung được dân chúng tiếp nhận, có thể giúp truyền bá võ thuật ra ngoài.

Về phần những người được truyền thừa như họ, nếu để bọn họ đi đánh người thì có khi rất giỏi. Thế nhưng nếu để bọn họ đi quảng bá thì có chút khó khăn.

"Đúng vậy, hiệp hội Thượng Hải." Lâm Phàm gật đầu cười nói, hắn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Dù sao, hắn biểu hiện quá bá đạo cơ mà.

Nhưng chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ là chuyện này rất bình thường, không có gì đáng kinh ngạc.

"Anh hùng xuất thiếu niên, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên mà."

Ông Hoàng nhìn Lâm Phàm không khỏi cảm thán, ông sống lâu vậy nhưng thật sự chưa từng gặp qua người trẻ tuổi mà giỏi như thế, thật sự quá kinh người.

Tất cả các võ sư đều biết, vị Lâm hội trưởng này đều thông hiểu các môn võ của trăm nhà. Hơn nữa những truyền thừa này dường như còn rất hoàn chỉnh.

Điều này đối với bất kỳ môn quyền thuật nào cũng là chuyện không thể, kinh nghiệm truyền lại theo thời gian có chút sai lệch. Hơn nữa khi đó còn có chiến loạn cùng các yếu tố khác, dẫn đến việc truyền thừa còn lại chỉ được tám hoặc chín phần thì đã xem như là cám ơn trời đất rồi.

"Hoàng lão khách khí rồi." Lâm Phàm bình tĩnh khoát tay, hắn đã sớm quen với mấy lời khen ngợi này rồi, không có bất kỳ chút dao động gì.

Dù sao hắn cũng là người từng va chạm xã hội. Trước kia nếu như được người khác khen ngợi như thế này thì có lẽ còn có chút hưng phấn, nhưng hiện tại vẫn nên quên đi, hắn không còn cảm thấy hưng phấn như thế nữa.

Triệu Chung Dương cầm điện thoại di động, livestream cảnh này.

Đối với những người trong khu bình luận, họ cảm thấy một màn này quá cao cấp, cũng không phải đẳng cấp mà bọn họ có thể tiếp xúc.

Nhưng qua lần phát sóng này thì xem như bọn họ đều đã thấy được.

"Hội trưởng Lâm, cậu nói cậu thông thạo hết tất cả, có phải là thật không? Cậu cũng biết hiện tại quốc thuật của chúng ta không phải là hoàn chỉnh, có thể chậm rãi truyền thừa xuống cũng không phải chuyện dễ dàng.” Ông Hoàng nói, bản thân ông cũng là vì chuyện này mà buồn rầu.

Dù sao đây cũng là tinh hoa hội tụ của các bậc tiền nhân.

Võ thuật đó đã trải qua vô số trải nghiệm thực tiễn mà dần dần được cải thiện.

Còn bây giờ, nếu để họ tự mình khám phá và hoàn thiện thì đó hoàn toàn chính là “kẻ ngốc nằm mộng” nếu để họ ra ngoài tìm người đánh nhau, e rằng hơn nửa cuộc đời họ sẽ phải nằm trong bệnh viện hoặc ngồi xổm trong tù.

Lâm Phàm cười, đáp: "Hoàng lão, tôi biết chuyện này, nhưng bây giờ nhiều người quá tôi chỉ sợ cũng khó có thể xử lý toàn bộ. Nếu như có thể thì để bọn họ tới hiệp hội Thượng Hải tìm tôi.”

"Chẳng lẽ không phải bây giờ sao?" Ông Hoàng sửng sốt, dường như không nghĩ tới chuyện này.

"Hoàng lão, hiện tại làm sao có thể. Ông cũng biết nhiều người như vậy, trong thời gian ngắn làm sao tôi có thể làm được? Để bọn họ dành chút thời gian đến hiệp hội võ thuật Thượng Hải tìm tôi đi.” Lâm Phàm nói.

Đồng thời hắn cũng có chút ý nghĩ, đó chính là để cho những người này đến hiệp hội làm giáo viên. Lúc đó cứ tùy tiện cho họ một chức vụ hư danh, để cho bọn họ thuộc quản lý của hiệp hội võ thuật Thượng Hải, như vậy cũng tốt.

Nhưng ngẫm lại, đến lúc đó nếu tổng bộ hiệp hội ở Thủ đô không đuổi kịp hiệp hội ở Thượng Hải thì chuyện này cũng khó xử đó nha.

Ông Hoàng hơi gật đầu, cảm thấy mấy lời này có đạo lý. Nơi này có đến mấy trăm người, muốn giải quyết từng người một thì chỉ sợ trong vòng nửa tháng không có khả năng hoàn thành.

Lúc này, ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía những người đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh, lại nhìn chằm chằm vào những người được truyền thừa đang ngồi xung quanh.

“Mọi người thấy như vậy có được không?”

"Được, không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề." Những người này lập tức mở miệng đáp.

"Đúng vậy, chỗ tôi cũng gần Thượng Hải, tiện thể đến hiệp hội Thượng Hải xem một chút. Đến lúc đó, còn phải luận bàn với hội trưởng Lâm một chút. À không đúng, là mời Lâm hội trưởng chỉ điểm một chút mới đúng."

Với bọn họ, nếu có thể bổ tu võ công truyền thừa thì chuyện này không còn gì vui hơn. Hơn nữa ân tình này của Lâm Phàm đối với bọn họ có thể nói là rất lớn, không thể nào quên.

Giang Phi nghe được những lời này thì rất hưng phấn, nếu thật sự là như vậy thì đúng là quá tuyệt.

Nhiều cao thủ tới hiệp hội Thượng Hải như vậy, đợt tuyên truyền này cũng có thể làm cho hiệp hội càng thêm nổi danh. Anh ta cảm thấy Lâm hội trưởng quả thực quá thông minh, ngay cả biện pháp này cũng có thể nghĩ được.

Đồng thời, nếu như có thể mời vài người ở lại làm việc trong hiệp hội, đây chẳng phải là một chuyện quá tốt rồi sao.

Tuy rằng khả năng này hơi thấp, nhưng anh ta vẫn có chút mong muốn, chỉ cần cố gắng vậy thì không có chuyện gì không làm được.

Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt Giang Phi lập tức lộ ra nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment