Chương 1823: Tham quan núi Côn Luân
Vương Vân Kiệt phát hiện biểu tình này của Giang Phi thì trong lòng hơi run lên, ông ta luôn cảm thấy nụ cười này có chút quái dị.
Hoàng Nho Chung không có dị nghị gì với chuyện này, ông thật sự không hiểu vì sao người trẻ tuổi này lại biết nhiều võ công như vậy, không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng ông đã tận mắt quan sát mấy tiếng đồng hồ trên võ đài, không thể không nói đúng là thực sự rất lợi hại.
"Hoàng lão, nếu không mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm ở chỗ này đi, đây cũng là lần đầu chúng tôi đến đây, có thể gặp được nhiều cao thủ quốc thuật như vậy thì cảm thấy cũng thật may mắn." Lâm Phàm cười nói.
Ông Hoàng cười cười, tuy rằng ông lớn tuổi hơn đối phương rất nhiều, nhưng lại không thể dùng thái độ tiền bối đối đãi hậu bối để đối đãi với Lâm Phàm được.
Ông ta thấy, bọn họ đều không thể so được với năng lực của người trẻ tuổi trước mắt này.
"Được, nếu hội trưởng Lâm đã mở lời vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi, sau này có thời gian nhất định phải đi Thượng Hải chào hỏi hội trưởng Lâm một chút rồi." Hoàng Nho Chung cười nói.
Sau đó mọi người chen chúc, nhường vị trí.
Trên bàn ăn.
Lâm Phàm còn giới thiệu Điền Thần Côn: "Vị này là Điền Hán Dân, bát quái chưởng của ông ấy cũng rất giỏi, có thể coi là đệ nhất bát quái chưởng.”
Đám người Hoàng Nho Chung nghe thấy những lời này cũng có chút kinh ngạc khẽ liếc nhìn, hiển nhiên là không ngờ cái người nhìn qua hơn năm mươi tuổi này lại có thân phận như vậy.
Điền Thần Côn ngược lại liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái, nói: "Lại còn đệ nhất gì chứ, có cậu ở đây tôi cùng lắm cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi.”
“Phụt!”
Triệu Chung Dương nghe thấy lời này thì bật cười.
Đối với nhóm người Hoàng Nho Chung, bọn họ cũng không ngờ người này chẳng hề khiêm tốn, ngược lại thoải mái thừa nhận như vậy.
Điều này thực sự khiến bọn họ cạn lời.
Nhưng theo bọn họ, hội trưởng Lâm đã nói như vậy, hiển nhiên là sự thật.
Những người chờ đợi bên ngoài vẫn không biết tình hình bên trong như thế nào.
Sau đó, có ai đó đi ra.
"Bây giờ mọi người đừng chờ nữa, nếu muốn mời Lâm hội trưởng giúp đỡ thì cần phải đến hiệp hội võ thuật Thượng Hải." Một người đàn ông nói.
"Hả! Sao không hỗ trợ ở chỗ này luôn chứ. " Có người lên tiếng.
"Đúng vậy, bây giờ là cơ hội tốt như thế. Nếu như có thể bổ tu thiếu sót ở đây thì khi trở về gia tộc tôi có thể viết vào sách truyền thừa, hơn nữa sẽ viết rõ về sự tình này để con cháu ghi nhớ.”
"Anh không thử nhìn xem nơi này có bao nhiêu người, muốn hỗ trợ vậy thì phải mất bao lâu đây? Bây giờ có thể biết được hội trưởng Lâm biết võ thuật của chúng ta thì đây đã là chuyện tốt rồi.”
"Đúng vậy, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đi Thượng Hải, lần này trở về tôi phải chuẩn bị sẵn sàng để đến Thượng Hải gặp hội trưởng Lâm mới được."
"Đúng vậy, chuyện lớn như vậy nhất định phải làm cho long trọng mới được. Nếu tùy tiện bổ sung truyền thừa như vậy thì thật đúng là không chú trọng lễ nghĩa chút nào.”
Tuy mọi người đều kích động nhưng vẫn có thể kiềm chế được.
Dù sao bọn họ đã chờ lâu nhờ vậy, cũng không cần phải gấp làm gì.
Bữa tiệc kết thúc, đám người ông Hoàng tiếp tục trò chuyện với Lâm Phàm một lúc, nội dung cuộc trò chuyện này đều là một vài chuyện từng trải và lịch sử võ thuật.
Điều này đối với Lâm Phàm thật đúng là có chút khó hiểu, nhưng người ta nói chuyện nhiệt tình như vậy, hắn cũng không thể lộ ra vẻ mặt muốn rời đi, nên chỉ có thể tươi cười rồi tiếp tục lắng nghe.
Sau khi tiễn nhóm người của ông Hoàng rời đi, Lâm Phàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Ôi trời, ông lão này thật đúng là có quá nhiều chuyện để nói." Lâm Phàm nói.
Điền Thần Côn gật đầu nói: "Đúng vậy, ai bảo cậu mời người ta ăn cơm, người ta không thể nói mấy chuyện này với cậu sao? Nhưng tôi cũng phải nói thật, cậu mà bổ sung toàn bộ truyền thừa thì đúng là công cuộc lớn, xem ra cậu trở về Thượng Hải phải chịu cực một chút rồi.”
Lâm Phàm nở nụ cười đáp: "Ông ngốc à, chuyện đến Thượng Hải, chắc chắn tôi sẽ không chỉ trong một ngày bổ tu hết. Tôi sẽ để cho đối phương ở lại hiệp hội trong một thời gian, cho họ cảm nhận một chút không khí của hiệp hội.”
Giang Phi nghe nói như vậy thì rất hưng phấn nói: "Hội trưởng Lâm, anh cũng cho rằng để những cao thủ này ở hiệp hội là một chuyện tốt hay sao?”
Lâm Phàm gật đầu đáp: "Ừm, tôi cho rằng chuyện này rất tốt. ”
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Giang Phi nói, anh ta không ngờ hội trưởng Lâm lại suy nghĩ giống mình.
“Có vẻ hôm nay chúng ta hết chuyện làm rồi, buổi giao lưu chỉ mất một buổi sáng, buổi chiều chúng ta muốn làm gì thì làm. Nếu không thì chúng ta đi núi Côn Luân ngắm cảnh đi, mọi người thấy thế nào?
Điền Thần Côn lắc đầu: "Tôi không đi, con mẹ nó quá lạnh rồi.”
Ngô U Lan cũng lắc đầu đáp: "Em cũng không đi, em hơi sợ.”
Tuy Triệu Chung Dương rất muốn đi nhưng ngẫm lại thì vẫn nên quên đi, ở nơi này tốt nhất đừng chạy loạn. Ngày mai có thể trở về, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.