Chương 1825: Võ lâm minh chủ
"Quỳ xin link xem video đầy đủ."
"Người thừa kế Mãnh Hổ quyền kia đúng là xui xẻo, vốn tưởng anh ta có thể làm màu một chút, không ngờ đến cuối cùng lại bị Lâm đại sư nghiền ép."
“Tên này lại dám làm càn với Lâm đại sư, đây không phải là tự tìm đường chết sao?"
"Trước kia tôi đã biết Lâm đại sư rất lợi hại, nhưng không ngờ lại giỏi như vậy. Thế này cũng quá mạnh đi, tôi cảm thấy hắn nhất định là thiên hạ đệ nhất.”
"Đây là buổi giao lưu gì vậy, sao tôi lại không biết? Hơn nữa võ thuật của những người đó khác với những gì chúng ta thấy trên mạng.”
......
Tại trạm xe buýt.
Nhóm Lâm Phàm đã đứng ở nơi này chờ từ sớm, chuẩn bị để trở về, chuyện ở đây đã xong. Đối với những chuyện xảy ra ở đây hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Thực sự mà nói thì hắn không muốn lên võ đài, nhưng ai biết lúc đó không nhịn được nên đã lên dạo chơi một vòng, cuối cùng tạo thành tình huống thế này.
Ngô U Lan đang xem điện thoại thì đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đẹp lóe ra vẻ hưng phấn.
"Anh Lâm, anh lại lên tin tức rồi."
Cô đã quen với cuộc sống của anh Lâm, một tháng không có mấy lần tin tức lớn thì chẳng phải anh Lâm mà cô quen biết.
Hơn nữa lúc này tin tức thật sự có chút bùng nổ, mạng xã hội đều náo loạn nghiêng trời.
Lâm Phàm bình tĩnh lắc đầu đáp: "Ôi, thật ra tôi cũng không muốn.”
Triệu Chung Dương ngơ ngác nhìn anh Lâm, có cảm giác áp lực nói không nên lời, bây giờ cổ họng như có một ngụm máu tươi muốn phun ra.
Hiện tại cũng không biết có bao nhiêu người muốn nổi danh, vì để xuất hiện trong tầm mắt công chúng đã nghĩ ra không biết bao nhiêu biện pháp.
Nhưng anh Lâm thì hay rồi, nói thẳng là bản thân cũng không muốn.
Nếu như để người khác biết, còn để người ta sống hay không đây.
"Anh Lâm, bình thường chúng ta có thể đừng nói thế này không. Mặc dù chúng ta đều quen thuộc nhưng có đôi khi nói như vậy khiến em không chịu nổi.”
Triệu Chung Dương buồn rầu nói, cậu ta cảm thấy mình cần phải nhắc nhở một chút. Dù sao ở đây đều là người một nhà không có người ngoài, làm tổn thương lẫn nhau thì có ích gì chứ.
Lâm Phàm cười gật đầu cười nói: “Haizz, không có cách nào, cậu nhịn một chút là được, chuyện này sẽ nhanh chóng qua thôi.”
Điền Thần Côn thở dài, ông ta cảm thấy cuộc sống mình đã thay đổi kể từ khi không còn xem bói ở trên cầu nữa.
Đôi lúc, không bị đả kích một chút thì cảm thấy cuộc đời này bỗng nhiên thật vô nghĩa.
Ông ta không muốn nói gì thêm, thực sự là đã bị tên nhóc này làm cho đả kích trầm trọng rồi.
"Ô! Lâm đại sư..."
Lúc này, một đám người từ xa chạy tới, những người này chạy như bay, giống như là đám trộm vậy, rất nhanh bọn họ đã tới trước đầu xe buýt.
Nhìn đám người đông đúc này, Lâm Phàm thầm run lên. Tính tình của đám người này rất ngay thẳng, nếu không cũng không có khả năng cả đời tĩnh tâm, luyện tập võ thuật truyền thừa như vậy.
Với chút bản lĩnh này, trở thành vệ sĩ của phú hào và hưởng thụ mức lương hàng triệu một năm chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng bây giờ, phần lớn những người này nhìn qua đều rất bình thường, đều chỉ có mức lương vài ngàn tệ một tháng giống như những gia đình bình thường, lúc trở về còn phải luyện tập.
"Các vị, tôi ở hiệp hội Thượng Hải chờ mọi người, cũng không cần gấp gáp, từng người một đến, tôi ở Thượng Hải cũng sẽ không biến mất." Lâm Phàm nói.
Hắn vẫn phải trấn an những người này, ngày hôm qua nếu như không phải có ông Hoàng ra mặt đuổi những người này đi, hắn thật đúng là không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhiều người chen chúc trong một nhà hàng như vậy, thiếu chút nữa hủy cả quán của người ta.
"Chuyến đi này thật đáng giá, tôi lại có thể gặp được cao thủ như Lâm đại sư, có thể nói ngài chính là thiên hạ đệ nhất."
"Đâu chỉ là thiên hạ đệ nhất, nếu ở trước kia, đó chính là người đứng đầu giới võ thuật, cấp bậc võ lâm minh chủ."
"Đúng vậy, thông hiểu trăm môn võ như thế, lúc tôi nhìn thấy truyền thừa của gia tộc mình do Lâm đại sư thi triển ra, nội tâm rất tự hào. Thì ra nó cũng lợi hại như thế, chỉ là tôi còn chưa luyện được đến mức như vậy."
Một số người thật sự có thể cảm nhận được võ thuật truyền thừa nhà mình hơn hẳn người khác, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm đại sư biểu diễn, bọn họ mới phát hiện đâu phải võ thuật của gia tộc bọn họ không được, mà là họ tu luyện không đến nơi đến chốn.
Người ta thi triển ra thì giống như tuyệt thế thần công, nhưng từ tay bọn họ thi triển ra lại giống như võ công tầm thường.
Triệu Chung Dương lập tức lấy điện thoại di động ra, quay lại tình huống hiện tại.
Cảnh tượng này quả thật không dễ dàng thấy được, quả thực chính là bữa tiệc đưa tiễn giang hồ phiên bản hiện đại, sau đó cậu ta hô to: "Trước kia khác gì bây giờ cơ chứ, để cho anh Lâm làm minh chủ võ lâm là được rồi, dù sao võ công anh Lâm tôi cũng là giỏi nhất.”
…