Chương 1826: Lâm đại sư chính là siêu cấp cao thủ
"Đậu xanh, cậu đừng nói lung tung." Lâm Phàm vừa nghe lời này, nhất thời cả kinh, hắn có cảm giác cái tên Triệu Chung Dương này sắp đem lại phiền phức và trách nhiệm cho mình rồi.
Người thừa kế Dư Môn Quyền nghe nói vậy thì không khỏi hô to: “Đúng vậy, Lâm đại sư có võ công vô địch, hay là để Lâm đại sư làm minh chủ võ lâm của chúng ta, làm người đứng đầu giới võ thuật.”
Sau đó, lại có người phụ họa nói: "Tôi thấy được đấy, tuy Lâm đại sư còn trẻ nhưng lại khiến chúng ta bội phục, chúng ta cũng nên có một người lãnh đạo.”
Xung quanh dần dần truyền đến âm thanh, tất cả đều tán thành chuyện này.
Lâm Phàm vừa nghe lời này, nhất định phải ngăn cản. Cũng không nhìn xem nơi này có bao nhiêu người, mấy trăm người thế này, nếu đều nhận hắn làm lão đại, vậy sau này chuyện hắn phải quản sẽ nhiều hơn rồi.
"Các vị, xin hãy yên lặng một chút. Hiện tại là xã hội pháp quyền, không còn những tổ chức thế này, chúng ta chính là mượn võ thuật kết bạn so tài lẫn nhau một chút mà thôi.”
Lâm Phàm cất giọng hô.
Nhưng từ lúc Triệu Chung Dương đưa ra ý kiến này, mấy trăm người cũng đang suy nghĩ, thậm chí cảm giác chuyện này có thể thành.
Tuy rằng giữa bọn họ không có mâu thuẫn lớn, nhưng ai cũng không phục ai. Hiện giờ có người xuất hiện áp chế quần hùng, khiến bọn họ khuất phục không thôi.
“Lâm đại sư, tôi thấy chuyện này có thể được. Chúng tôi ai cũng không phục, hiện tại chỉ phục mỗi minh anh, võ công của anh cao nhất. Hơn nữa anh còn muốn giúp chúng ta bổ sung phục chế toàn bộ quyền pháp, đại ân đại đức này khó có thể báo đáp. Nếu đặt ở cổ đại thì đây chính là ân đức lớn như trời vậy.”
"Đúng thế, tôi đồng ý ủng hộ Lâm đại sư là người đứng đầu giới võ thuật của chúng ta."
"Vậy phía hiệp hội bên kia làm sao bây giờ?"
"Hiệp hội rách gì chứ, những người đó toàn là đám lừa đảo. Nếu họ dám nói nhảm, chúng ta sẽ xông đến đánh bọn họ, đánh đến khi họ chịu thua mới thôi."
"Đúng vậy, chuyện của chúng ta, chẳng lẽ còn để người khác đồng ý hay sao? Nếu như ai dám quấy nhiễu, vậy để cho hắn đến luyện với tôi một chút, xem ai lợi hại hơn. ”
Giờ khắc này, hiện trường hoàn toàn bùng nổ.
Ở phía xa, đám người ông Hoàng đứng ở đó nhìn tình huống hiện trường bây giờ cũng chỉ có thể cười khổ.
"Già rồi, già rồi, hiện tại đều là thế giới của người trẻ tuổi, tôi nghĩ tôi cũng nên thoái vị rồi."
Người bên cạnh nghe ông nói vậy, nhất thời kinh hãi: "Hoàng lão, ngài còn chưa già mà.”
Hoàng lão khoát tay, nói: "Bọn họ nói đúng, hiện tại tuy rằng thời đại đã khác, nhưng giới võ thuật vẫn tồn tại như cũ. Hiện giờ Lâm đại sư áp đảo tất cả mọi người lại càng được mọi người kính nể, trở thành người đứng đầu giới võ thuật cũng không thành vấn đề. Thậm chí có thể nói là danh xứng với thực, tôi cũng đồng ý.”
"Hắn trẻ tuổi như vậy..." Người bên cạnh có chút không đồng ý.
Ông Hoàng lắc đầu đáp: "Đúng là trẻ tuổi, chỉ sợ cậu còn không biết lai lịch của Lâm đại sư này. Cậu hẳn là lên mạng xem một chút là biết, y thuật cao siêu, có thể nói là số một thế giới. Với trình độ luyện võ hiểu y thế này, nếu đặt ở trước kia cũng là tồn tại được mọi người kính nể và ngưỡng mộ.”
......
Trên xe.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng âm thanh bên ngoài lại làm cho nội tâm hắn run rẩy.
"Minh chủ đi mạnh giỏi, chúng tôi sẽ đến Thượng Hải."
......
"Đệch." Lâm Phàm cảm thấy bất đắc dĩ, mẹ nó đây lại là chuyện gì, sau đó nhìn về phía Triệu Chung Dương ở bên cạnh, chợt hắn lao tới ôm lấy cổ cậu ta nói: "Chỉ tại tên nhóc cậu nhiều chuyện mà ra.”
"A! Cứu mạng, anh Lâm tha mạng, em không dám nữa." Tiếng cầu xin tha thứ như giết heo của Triệu Chung Dương vang lên.
Lâm Phàm véo ngực Triệu Chung Dương, nói: "Thằng nhóc cậu còn dám nữa hay không?”
"Á á á!" Triệu Chung Dương kêu lên một tiếng nói: "Anh Lâm, đừng bóp nữa, đau chết đi được, em cũng không dám nữa. ”
"Cái tên này." Lâm Phàm nghe được âm thanh này cũng bó tay, không ngờ thằng nhóc này lại dâm như vậy.
Điền Thần Côn nhìn thấy một màn này, nhất thời cười lớn: "Được, đánh hay lắm, nên để cho thằng nhóc đó biết sự lợi hại của cậu.”
"Nhưng cũng phải nói, trước kia người ta phải tranh nhau bể đầu mới được làm minh chủ, còn cậu thì lại không muốn làm.”
Lâm Phàm quay đầu, nói: "Nếu ông muốn làm vậy thì cho ông làm đấy.”
Điền Thần Côn bất đắc dĩ thở dài nói: "Cho dù tôi muốn làm nhưng người khác cũng không đồng ý, đúng là người so với người tức chết mà. Cậu nói xem, thực lực của tôi mạnh như vậy sao lại không có cơ hội này chứ.”
Ngô U Lan hé miệng cười khanh khách.
Các thành viên hiệp hội trong xe cũng như thế, bọn họ thật sự quá bội phục Lâm đại sư. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật sự không thể tin được.
Tất cả các môn phái võ thuật đều tinh thông, chuyện này rất đáng sợ có đó nha.
Trước kia bọn họ biết Lâm đại sư là phó hội trưởng của hiệp hội, nhưng với thực lực của Lâm đại sư cũng chỉ biết mơ hồ mà thôi.
Dù sao trên tin tức, Lâm đại sư giỏi nhất chính là y thuật, quốc họa,...
Về phần võ thuật, cũng chỉ có vài lần nhắc tới mà thôi.
Nhưng trải qua chuyện này, bọn họ xem như hiểu được, Lâm đại sư chính là siêu cấp cao thủ, hơn nữa còn không đơn giản như người khác nghĩ.