Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1831 - Chương 1831 - Chưa Từng Kích Động

Chương 1831 - Chưa từng kích động
Chương 1831 - Chưa từng kích động

Chương 1831: Chưa từng kích động

"Phó hội trưởng Lâm, đây là lệnh điều chuyển, hội trưởng Ngưu chỉ là được điều đến thủ đô mà thôi, không cần kích động như vậy."

Lâm Phàm đáp: "Xúc động cái con khỉ, điều cái gì mà điều, chỉ cần tên hội trưởng mới dám đến thì tôi sẽ xử hắn.”

Giọng điệu rất hung hãn.

Cư dân mạng cũng đều sợ ngây người, không biết tại sao Lâm đại sư đột nhiên lại nóng nảy như vậy.

Người của Hiệp hội võ thuật Thủ đô cũng tức giận, trực tiếp trả lời trên Weibo.

"Hội trưởng Lâm, sao cậu có thể gây sự một cách vô lý như vậy."

Lâm Phàm: "Tôi cố tình gây sự như vậy đấy, còn dám kêu ca nữa, có tin tôi lập tức đi thủ đô xử từng người một luôn không.”

Lời này vừa nói ra, hoàn toàn chính là khiêu khích.

Người của hiệp hội võ thuật Thủ đô cũng bộc phát tức giận: "Được, cậu cứ đến.”

Lâm Phàm: "Đến thì đến, tôi sợ các người chắc, cứ chờ ở đó cho tôi. Buổi chiều nay tôi đến xử các người.”

Cư dân mạng: "..."

Phố Vân Lý!

Triệu Chung Dương vẻ mặt ngơ ngác nhìn điện thoại sau đó ngẩng đầu, ngây người nhìn Lâm Phàm.

“Anh Lâm, anh đây là muốn làm cái gì vậy?”

Trong tầm mắt, Lâm Phàm đã đứng dậy vẻ mặt rất nghiêm túc, hình như là muốn làm lớn một trận.

“Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là đến thủ đô rồi, bảo xử lý thì phải xử lý thôi.”

Lâm Phàm không hề sợ hãi, chuyện này có chút khiến người ta tức giận, trước đây hiệp hội Thượng Hải rách nát như vậy, sau này từ từ mới phát triển. Chuyến đi núi Côn Luân lần này lập tức kích hoạt một chuyện tốt.

Đây không chỉ là công lao của một mình hắn mà có cả công lao của toàn thể hiệp hội võ thuật Thượng Hải.

Bây giờ bên tổng bộ trực tiếp hạ lệnh muốn điều chuyển hội trưởng Ngưu đi, sắp xếp một người khác đến đó tiếp nhận, chuyện này không phải là dọn đường cho kẻ khác ăn sao?

Hắn biết tình huống của hiệp hội võ thuật thủ đô bên đó, nếu cứ ở trên mạng chửi nhau với bọn họ thì đến cuối cùng sẽ chỉ khiến hội trưởng Ngưu cảm thấy áp lực, cuối cùng tự mình lùi xuống.

Đến lúc đó, còn không phải là để đối phương được lợi hay sao.

Cho nên lúc này hắn cần phải dùng bàn tay nhỏ bá đạo, còn cả bàn chân nhỏ đi dạo một chút đến hiệp hội thủ đô, để xem bên đó rốt cuộc là có chuyện gì.

Nếu như thực sự là làm càn như vậy, vậy thì xử lý chút.

“Anh Lâm, đừng kích động.” Triệu Chung Dương vội vàng nói, cậu ta tin anh Lâm nói xử lý thì sẽ xử lý, tuyệt đối không phải là ở trên mạng tùy tiện nói chơi.

“Coi chừng cửa hàng kỹ nhé, tối nay nói không chừng tôi có thể quay lại.”

Lâm Phàm ném lại một câu rồi trực tiếp ra cửa lái xe xuất phát.

Triệu Chung Dương nhìn Điền Thần Côn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thần Côn, sao ông không ngăn anh ấy lại.”

Điền Thần Côn chớp chớp mắt đáp: “Ngăn có tác dụng à?”

Triệu Chung Dương nhất thời không biết phải nói gì, đúng thật là ngăn không nổi.

Ngô U Lan hé miệng cười, ngược lại không để chuyện này trong lòng. Thế nhưng Triệu Chung Dương lại nghĩ lúc này là lúc nào rồi mà còn có thể cười được, cũng không biết nên nói cái gì.

“Các anh yên tâm, trong lòng anh Lâm tự có tính toán, thời gian dài ở bên cạnh như vậy, các anh thấy anh Lâm kích động bao giờ chưa?”

Ngô U Lan cười nói, cô ấy ở bên cạnh Lâm Phàm khoảng thời gian dài như vậy, cảm thấy chuyện này tuyệt đối sẽ kết thúc viên mãn.

“Đúng là chưa từng kích động.” Triệu Chung Dương nghĩ đến những chuyện trước đây, anh Lâm làm việc chỉ bằng một câu nói, căn bản là chưa từng nghĩ đến hậu quả.

Trước đây, chuyện xâm nhập mạng còn không phải là bị ngồi tù một tháng sao.

Sau đó vội vàng chạy ra cửa, chỉ nhìn thấy một chiếc xe đang chạy về phía xa.

“Lần này, đi hiệp hội võ thuật ở thủ đô coi như xong rồi, haizz.” Triệu Chung Dương cảm thán, cũng không biết nên nói cái gì.

Hiệp hội võ thuật Thưởng Hải.

Giang Phi nhìn thấy tin tức trên Weibo, nhất là khi nhìn thấy hội trưởng Lâm và hiệp hội võ thuật thủ đô chửi nhau thì biểu cảm của anh ta cũng trở lên rất phong phú.

“Hội trưởng Lâm muốn đến hiệp hội võ thuật thủ đô để xử lý…”

Vương Vân Kiệt sửng sốt nhìn Giang Phi nói: “Sao có thể, hội trưởng Lâm không thể kích động như vậy được.”

Giang Phi lắc đầu: “Không phải, anh tự đi xem Webio đi, bên trên đã cãi nhau ầm trời luôn rồi.”

Vương Vân Kiệt liếc mắt nhìn, sau đó ngẩng đầu: “Chắc không thể nào đâu, có lẽ chính là trong lòng Lâm đại sư đang tức giận nên nói như thế thôi.”

“Anh có nghĩ là sẽ có chuyện không?”

“Ực!” Vương Vân Kiệt nuốt nước bọt, theo ông ta thấy con người của hội trưởng Lâm đúng thật là không nói trước được. Trước đây khi vẫn chưa nổi tiếng như vậy, hội trưởng Lâm đã ở trong văn phòng tiêu diệt toàn bộ bọn họ.

Về phần bây giờ, tính cách bá đạo này chắc chắn vẫn chưa thay đổi, nói không chừng sẽ thực sự xử lý đám người hiệp hội võ thuật ở thủ đô.

Nếu như thái độ người hiệp hội ở thủ đô tốt một chút thì có lẽ sẽ không sao. Nhưng nếu thái độ không tốt vậy thì hậu quả này thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Bình Luận (0)
Comment