Chương 1830: Sắp có chuyện lớn
Phố Vân Lý!
Khi nhóm Lâm Phàm trở về, các ông chủ cửa hàng xung quanh đều tụ tập lại.
"Ông chủ nhỏ, chuyến đi đến núi Côn Luân của cậu lần này thật sự quá trâu bò, chúng tôi đều đã xem video rồi, thật sự là rất lợi hại."
"Đúng vậy, thằng nhóc nhà tôi suốt ngày ở nhà ồn ào cứ muốn xem chú Lâm, còn đang chơi ở trong phòng khách. Hay là mở một lớp huấn luyện ở phố Vân Lý để ông chủ nhỏ làm huấn luyện viên đi."
"Tốt, cái này được đấy, nói không chừng chúng ta cũng có thể học được một chút da lông, về sau cũng có thể trở thành một cao thủ."
Lâm Phàm nghe được những lời này, trợn mắt nói: "Tôi nói này các vị, các vị nói hơi quá rồi đó, còn không ngại nhiều việc hay sao, chứ tôi thì bận ngập đầu rồi đây.”
Xem như hắn chịu thua rồi, nhưng cũng đã thành thói quen, những người này thật đúng là muốn cái gì là nói cái đó.
“Ha ha!”
Mọi người nở nụ cười, ông chủ nhỏ càng lợi hại thì bọn họ càng vui vẻ, cũng rất tự hào.
Nhìn thấy người quen là bắt đầu chém gió với người ta, có biết video núi Côn Luân không. Người trong video đó chính là Lâm đại sư, là hàng xóm của tôi, quan hệ chúng tôi cũng rất tốt đó.
"Ông chủ nhỏ, trong khoảng thời gian cậu không ở đây, người dân nôn nóng đến điên rồi, họ nói mỗi ngày không ngửi được mùi bánh kếp của cậu là cảm giác toàn thân vô lực." Ông Lương cười nói.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, nói: "Thế này cũng thật trâu bò, trước kia không ăn thì toàn thân vô lực, bây giờ không ngửi thấy mùi vị cũng toàn thân vô lực.”
Cuối cùng hắn cũng phát hiện mỗi ngày làm ra số bánh kếp cố định, những dân chúng không mua được cũng đã nhượng bộ một bước, ăn không được thì ngửi chút mùi cũng được.
"Ông chủ nhỏ, cái này nghiệp vụ ngửi bánh kếp cũng đã có người làm rồi, người một cái giá một tệ đấy.”
Lâm Phàm nghe nói vậy lập tức choáng váng, cái này cũng có thể được, thật đúng là đủ trâu bò mà.
Lúc này, Vương Minh Dương gọi đến.
Hắn ngược lại muốn hỏi một chút, tình huống trong phòng thí nghiệm thế nào rồi.
“Alo, Minh Dương, phòng thí nghiệm của tôi thế nào rồi?”
Vương Minh Dương đáp: "Còn đang trang trí đừng nóng vội, đây là công việc kỹ thuật cao, đều phải tìm người có chuyên môn làm, người bình thường không làm nổi. Nhưng mà tôi nói này người anh em, cậu đúng là đỉnh vãi đó, không nói một tiếng mà đã đi núi Côn Luân, còn càn quét ở đó một phen. Nói với tôi xem, có sảng khoái hay không hả?”
Lâm Phàm nở nụ cười, nói: "Đúng thế, cảm giác này thật sự sảng khoái, sớm biết đã gọi anh đi cùng rồi.”
"Đi đi, lần nào cũng nói như thế, cũng không thấy cậu nghĩ đến tôi." Vương Minh Dương oán giận nói.
Lâm Phàm đáp: “Không phải do tôi thấy anh bận rộn quá sao, anh là tổng giám đốc công ty lớn, sao có thể mỗi ngày chạy lung tung với tôi ở bên ngoài cơ chứ.”
Vương Minh Dương không phục nói: "Bận cái gì chứ, tôi bỏ ra số tiền lớn thuê nhiều người như vậy đến giúp tôi quản lý mọi việc, nếu chuyện gì cũng muốn tôi quản lý, vậy còn không bằng để tôi tự làm.”
Lâm Phàm ngẫm lại, cũng thật đúng đáp: "Nói đi, gọi điện thoại cho tôi rốt cuộc là chuyện gì?”
Vương Minh Dương cười khà khà: "Không có gì, chỉ là đêm nay muốn gọi cậu tới ăn cơm, vợ tôi nấu một bàn đồ ăn ngon, muốn gọi cậu cùng Hoán Nguyệt cùng nhau tới đây. Thế nào, có nể mặt tôi hay không đây?”
"Nể, nể, đương nhiên phải nể mặt anh rồi, cho dù trời sụp xuống cũng phải đi. Không nói nữa, có người gọi cho tôi." Lâm Phàm nhìn điện thoại di động, lại có điện thoại gọi đến, sau đó hắn trực tiếp nói với Vương Minh Dương một câu, liền cúp điện thoại.
"Lão Giang, có chuyện gì sao?" Lâm Phàm không biết Giang Phi gọi điện tới là có chuyện gì.
Đầu bên kia, ngữ khí Giang Phi có chút căng thẳng đáp: "Hội trưởng Lâm, xảy ra chuyện rồi, bên tổng bộ ở thủ đô muốn điều hội trưởng Ngưu đi, còn ra quyết định phái người mới tới làm hội trưởng.”
Vốn dĩ Lâm Phàm còn tươi cười, khi nghe nói như vậy, lông mày cũng nhíu lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Giang Phi tức giận, nói: "Cái này còn không phải là vì hiệp hội chúng ta sắp vùng lên hay sao, thủ đô bên kia có người muốn gây chuyện, cho nên điều hội trưởng Ngưu về. Bọn họ nói hội trưởng Ngưu đã lớn tuổi, cũng đến lúc nghỉ hưu, sau này chuyện của hiệp hội cũng sẽ nhiều sợ hội trưởng Ngưu chịu không nổi. Tôi thấy đều là lấy cớ, mục đích chính là muốn ngồi mát ăn bát vàng.”
"Được, cúp máy đi, tôi sẽ giải quyết."
Lâm Phàm nhướng mày, trực tiếp cúp điện thoại rồi mở Weibo ra. Quả nhiên thấy được thông báo của Hiệp hội võ thuật ở Thủ đô, sau đó hắn đăng weibo.
"Con mẹ nó, hiệp hội võ thuật thủ đô các người có thể bớt mặt dày được không, Ngưu hội trưởng chính là hội trưởng hiệp hội võ thuật Thượng Hải, không liên quan đến các người."
Khi weibo này xuất hiện, cư dân mạng vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Mà Hiệp hội Thủ đô cũng nhanh chóng phản ứng lại.