Chương 1834: Xông vào hiệp hội
Một nhóm thành viên hiệp hội nói thì thầm với nhau, đối với lời đề nghị của người vừa rồi thì họ cảm thấy trừ khi não có vấn đề. Vậy mà còn nghĩ ra chuyện đi lên ngăn chặn, cũng không biết có xem qua video kia hay chưa, rất đáng sợ đó nha.
Hơn nữa chuyện dám đến hiệp hội gây sự thế này, bọn họ thực sự là lần đầu tiên thấy.
Dù sao ở đây ai nấy đều là cao thủ trong cao thủ, người bình thường nếu muốn vào làm càn sợ rằng cũng không biết thi thể nằm như thế nào.
Trong một phòng làm việc.
Bịch!
Cánh cửa ngay lập tức bị đẩy ra.
“Chủ nhiệm, xảy ra chuyện lớn rồi, Lâm đại sư kia giết đến đây. Bây giờ đã phá hỏng cả cửa điện tử của hiệp hội chúng ta. Hơn nữa bây giờ hội trưởng và phó hội trưởng đang tiếp lãnh đạo, nếu như xảy ra chuyện gì thì thực sự xảy ra chuyện lớn mất thôi.” Một thành viên hiệp hội vội vã nói.
“Cái gì.” Hoàng Hạo đứng lên, biểu cảm thay đổi lạ thường, anh ta là chủ nhiệm bộ phận an ninh của hiệp hội, phụ trách quản lý an toàn của hiệp hội. Nếu như để tên họ Lâm này làm càn trong hiệp hội thì chức vị của anh ta cũng khó mà giữ được.
“Đi, triệu tập tất cả mọi người đến đây cho tôi, ngăn cản hắn lại.” Hoàng Hạo hét lớn, trong lòng cũng như lửa đốt. Tên Lâm đại sư này thực sự làm càn, quá làm càn rồi. Tưởng là hiệp hội thủ đô của bọn họ dễ bắt nạt vậy sao.
Chuyện trên Weibo anh ta cũng thấy rồi, cảm giác Lâm đại sư này thực sự là làm càn, hoàn toàn không để hiệp hội thủ đô bọn họ vào mắt.
Bây giờ lại một thân một mình tới đây, nếu không cho hắn ta biết chút lợi hại thì chỉ sợ cho rằng hiệp hội chúng ta dễ bắt nạt.
“Nhanh, nhanh, tập hợp lại. Chủ nhiệm Hoàng đang ở bên dưới đợi chúng ta.”
“Chuyện gì vậy, có phải là xảy ra chuyện lớn gì rồi không?”
“Nghe nói Lâm đại sư ở Thượng Hải giết đến đây, đã phá hỏng cả cổng lớn rồi. Bây giờ đang đi thẳng đến đây, chúng ta phải đi ngăn cản hắn lại.”
“Con mẹ nó, không phải chứ, chúng ta có thể ngăn được sao.”
“Ha ha, các anh thực sự nghĩ tên họ Lâm kia lợi hại sao, chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không bắt được hắn. Các anh phải nhớ kỹ, hai tay không bằng bốn cú đấm, hổ đói không phải còn sợ bầy sói sao?”
“Không sai, chúng ta cũng không phải là ăn chay, không ngờ rằng người đến còn là người nổi tiếng như vậy. Nếu như có thể lên đánh được hai quyền thì thật là sướng.”
“Ha ha ha, đi thôi, mau đi tập hợp người. Ngược lại tôi cũng muốn xem hắn có thể xử lý chúng ta như thế nào.”
Hoàng Hạo rất hài lòng nhìn đám người này, sau đó sắc mặt nghiêm túc nói: “Các vị, mọi người đều nghe cho kỹ nhé, hôm nay có một người rất kiêu ngạo, hắn tuyên bố là sẽ lật đổ hiệp hội của chúng ta, mọi người thấy chuyện này có thể nhịn được không?”
“Không thể nhịn”
m thanh vang dội, rất có khí thế.
Hoàng Hạo gật đầu nói: “Được, nếu như không thể nhịn, vậy thì hãy làm cho hắn biết như thế nào là lợi hại. Tất cả đi theo tôi, nếu như đối phương không biết tốt xấu thì hãy cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta.”
Một nhóm người hùng hổ xuất phát, bọn họ đều là tuyển thủ tinh anh của hiệp hội võ công rất lợi hại. Mặc dù không có nhiều kinh nghiệm thực chiến nhưng một chân đạp vỡ ván gỗ thì không có vấn đề gì.
Phương xa, Lâm Phàm sớm đã dừng một bước lấy điện thoại ra gọi cho Vương Minh Dương.
“Ừm, bây giờ đã đến thủ đô rồi.”
Vương Minh Dương nghe xong thì cảm thấy hoang mang. Vậy mà tên này lại thực sự giết đến thủ đô rồi, có cần phải nhanh như vậy không. Có điều anh ta cũng không lo lắng, cũng chỉ lo lắng một chuyện: “Tối nay cậu có thể quay về ăn cơm không, hay là phải đợi cậu một lúc.”
Lâm Phàm: “Có thể, tôi nói đến là đến, trừ khi tôi bị bắt vào tù.”
Vương Minh Dương thở dài đáp: “Được rồi, cậu tự liệu mà làm, nếu thực sự bị bắt vào tù thì tôi đến thủ đô bảo lãnh cho cậu.”
Lâm Phàm cười: “Không cần, tôi ở thủ đô quen không ít người. Huống hồ chuyện đây là lấy võ kết bạn, chuyện hiệp hội thủ đô bị người khác tới phá quán thì không phải là chuyện rất bình thường hay sao. Tôi cũng không đánh người ta thành bộ dạng khó coi quá đâu.”
Phía trước, một nhóm người hùng hổ kéo đến, lập tức xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phàm.
Hoàng Hạo dẫn theo đội quân tiến đến, nhưng khi nhìn thấy Lâm đại sư vậy mà lại còn có tâm trạng nói chuyện điện thoại, cảnh này giống như càng kích phát ngọn lửa giận trong lòng anh ta.
Đáng ghét, thực sự đáng ghét, đây đã là lúc nào rồi vậy mà vẫn còn tâm trạng nghe điện thoại. Đây hoàn toàn chính là không để bọn họ vào mắt mà.
Nhất định phải giáo huấn tên này một trận mới được, nếu không thì sợ rằng hắn thực sự không biết sự lợi hại của chúng ta.
Lâm Phàm: “Được rồi, tắt máy trước đây, bảo vợ anh làm đồ ăn ngon chút, tôi rất kém ăn đó.”
Vương Minh Dương: “Biết rồi, yên tâm đi.”