Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1837 - Chương 1837 - Tiến Vào Phòng Hội Nghị

Chương 1837 - Tiến vào phòng hội nghị
Chương 1837 - Tiến vào phòng hội nghị

Chương 1837: Tiến vào phòng hội nghị

Tập đoàn Đông Hán.

Vương Minh Dương cầm điện thoại di động, mắt không chớp nhìn màn hình, miệng cũng há ra càng lúc càng lớn, giống như có thể nhét cả quả trứng gà vào.

Sau khi Hứa Tử Nhạc quay phim xong trở về , khi thấy vẻ mặt này của Vương Minh Dương, cũng tò mò hỏi: “Nhìn cái gì đấy mà nhập thần như vậy thế?”

“Đang nhìn người anh em tốt của anh úp sọt.” Vương Minh Dương nuốt nước miếng nói.

Hắn không nghĩ tới Lâm Phàm thật sự đến đánh nhau thật. Ngay từ đầu, hắn cũng chỉ cho rằng đây chỉ là nói giỡn mà thôi, kiểu gì cũng ngồi lại hòa giải với bên hiệp hội thủ đô một chút, giải quyết xong xuôi chuyện này.

Thế nhưng bây giờ nhìn tình huống này, chuyện đã không có cách nào quay đầu lại rồi.

Hứa tử nhạc rất hiếu kỳ, nói: “Anh Lâm cái gì mà úp với chả sọt?”

Cô biết, người có thể được bạn trai mình xưng là anh em tốt kia chỉ có thể là anh Lâm.

Hơn nữa trong ấn tượng của cô, anh Lâm là một nhân vật công chúng, hẳn sẽ không làm những chuyện không tốt. Nhưng khi đi ra sau lưng Vương Minh Dương, nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại di động, khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô cũng dần biến đổi.

“Minh Dương, anh Lâm đang làm gì vậy.”

Vương Minh Dương, nói “Cậu ta nói muốn đi đến hiệp hội võ thuật thủ đô đánh nhau, hình như đánh nhau thật rồi, không phải nói đùa với anh.”

Đối với tất cả mọi người mà nói, bọn họ thật sự không thể tin được Lâm đại sư sẽ thật sự làm vậy, đây là muốn tước hết mặt mũi của hiệp hội võ thuật thủ đô mà.

Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh, hiệp hội thủ đô này so với hiệp hội ở Thượng Hải đúng là có khí thế hơn rất nhiều, vừa nhìn liền biết, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Các thành viên hiệp hội xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai thảo luận.

“Nhìn xem, đó chính là Lâm đại sư, hắn thật sự tới kìa.”

“Nào chỉ là tới đâu, cửa hiệp hội hội chúng ta bị hắn đánh sập rồi, chủ nhiệm Hoàng mang người ra cũng bị hắn đánh cho bầm dập. Anh nói xem hiệp hội của chúng ta có phải sắp xong đời rồi không, chuyện này mà nói ra thật sự sẽ bị người ta cười chết mất.”

“Đúng vậy đấy, một người một thân mà san bằng một cái hiệp hội, lúc tôi nhìn đến Weibo của Lâm đại sư, còn tưởng rằng hắn chỉ là đùa thôi không nghĩ tới là thật.”

Lâm Phàm nhìn về phía bên kia, hô: “Xin hỏi một chút, hội trưởng của mấy người đang ở đâu vậy.”

Các thành viên hiệp hội thủ đô giơ tay lên, chỉ vào một hướng, nói: “Hội… hội trưởng của chúng tôi còn đang ở phòng hội nghị, tiếp đãi lãnh đạo.”

“Cảm ơn.” Lâm Phàm cười, vẫy tay chào.

Thành viên kia sửng sốt một chút, theo thói quen đáp lại nói: “Không cần cám ơn.”

Lâm Phàm cười cười, chính hắn là người tới phá hiệp hội của bọn họ , bọn họ lại còn thân thiện với mình như vậy, xem ra ở đây vẫn còn rất nhiều người thân thiện đấy chứ.

Trong hội trường hội nghị.

Bên trong phòng ngồi đầy người, mỗi một vị đều ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn về phía đài chủ tịch. Phía trên lãnh đạo còn đang phát biểu về định hướng phát triển tương lai của hiệp hội, còn có bình luận về một số ít chuyện.

Vốn dĩ chuyện này đối với các thành viên mà nói, cũng chỉ để nghe một chút mà thôi không thể coi là thật, dù sao theo bọn hắn nghĩ thì đây đều là người ngoài nghề.

Nhưng ai bảo người ta là lãnh đạo cơ chứ, không muốn nghe cũng phải nghe.

Bây giờ, trên đài là các vị lãnh đạo chính phủ đang phát biểu một chút chuyện liên quan tới tương lai phát triển của hiệp hội, lúc này đang nói đến đoạn cao trào.

Ầm!

Cửa lớn của phòng hội nghị bị đẩy ra.

“Không thể đi vào, cậu không thể đi vào.” Bảo vệ trông coi cửa ra vào hoảng hốt gào lên.

Nhưng mà sao có thể ngăn lại khí thế bừng bừng của Lâm Phàm. Coi như có mấy người ôm hai chân hắn thì hắn cũng có thể kéo luôn bọn họ vào.

Lúc này, toàn bộ ánh mắt người trong phòng họp nhìn về phía cửa ra vào, không biết rốt cuộc là ai mà dám trâu bò như thế, vậy mà một cước đá văng cửa chính.

Chẳng lẽ không biết rằng đây là đâu, ai đang họp ở đây sao.

Lãnh đạo đang hăng hái phát biểu đột nhiên bị cắt lời, ánh mắt nghi hoặc nhìn tính huống xung quanh. Sau đó khẽ nhìn về phía hội trưởng và phó hội trưởng, giống như là đang chất vấn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Nhìn thấy nhiều người đang họp như vậy, trong lòng Lâm Phàm cũng hơi réo lên một tiếng. Đợi lát nữa nếu phải động thủ, chính hắn chỉ sợ phải vất vả dùng nhiều thêm chút sức.

Thế nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, tới cũng đã tới rồi, còn có thể nửa đường rút lui hay sao.

“Hiệp hội thủ đô, ai là hội trưởng? Đứng lên cho tôi xem một chút.” Lâm Phàm không thèm để ý ánh mắt của những người xung quanh, lớn tiếng hô.

Đám thành viên hiệp hội ngồi phía dưới, có người nhận ra người trước mắt này thì châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận.

“Con mẹ nó, tên này hình như là Lâm đại sư đến từ Thượng Hải phải không. Trước khi vào họp, tôi còn nhìn thấy hắn đang ở trên weibo chửi lộn với người phụ trách weibo bên phía chúng ta. Hắn còn tuyên bố muốn đánh sập hiệp hội chúng ta, không ngờ tới thật luôn.”

Bình Luận (0)
Comment