Chương 1846: Lâm đại sư kêu gọi fan
“Hay là hôm nay cậu đừng về vội, tôi mời cậu một bữa cơm nhé. Tới uống vài chén đi.” Trịnh Trọng Sơn nói, ông ta vẫn còn muốn gặp mặt Lâm phàm để trò chuyện một phen. Đồng thời dự định chuốc hắn thật say rồi chuẩn bị giấy và bút vẽ kỹ càng, để hắn biểu diễn vài nét, thế là ông ta lại có được một bức danh họa.
Lâm Phàm cười nói: “Thế thì không được rồi, tôi đã lỡ hứa với bạn tốt của tôi là đêm nay sẽ trở về. Thôi thì lần sau, lần sau tới thủ đô thì tôi chắc chắn sẽ ghé qua chỗ của ông.”
“Được được, nhớ đấy nhé.”
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”
Hai người nói chuyện với nhau một phen rồi cúp điện thoại.
Vừa lúc cúp điện thoại xong, Lâm Phàm dừng bước. Hắn nhìn thấy phía trước là một đám thiếu niên thiếu nữ đang vây lại. Mỗi người trong tay đều cầm hoa hồng tươi rói, còn có bảng hiệu to bên trên viết tên một ai đấy.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn thì nhận ra đây là một minh tinh đang hot. Nhưng mà chưa nhìn qua tác phẩm của người này, cho nên hắn không biết sao lại được chào đón đến vậy.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, hắn lại ngờ ngợ nhớ ra, hình như là đã từng gặp qua ở tiết mục giải trí nào đó. Bởi vì có dáng dấp quá tuấn tú, lại biết ăn nói khéo léo cho nên có rất nhiều fan hâm mộ.
Đối với những chuyện này hắn cũng không quá để ý, thế là nhanh chóng chuẩn bị tiếp tục đi mua đồ ăn. Nhưng lúc này lại phải dừng bước.
Ở một bên khác, có hai người một nam một nữ trong tay giơ bảng hiệu, dường như là đang đợi người.
Trên bảng hiệu viết tên: Mã Viện Sĩ.
Lâm Phàm lại hiếu kỳ, tiến lên dò hỏi: “ Xin chào, xin hỏi Mã Viện Sĩ này là ai vậy?”
Hai người một nam một nữ kia nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, sau đó một người hình như mới phản ứng lại, nhưng rất nhỏ giọng hỏi: “ Ngài là Lâm đại sư phải không?”
“Ừm.” Lâm phàm gật đầu một cái.
Bọn họ cũng không phải không biết Lâm đại sư, mà là không dám nhận bừa. Bởi vì hoàn cảnh công việc, cho nên bọn họ rất ít khi nhìn tin tức, nhưng mà đối với cái tên này vẫn phải biết.
“ Ôi là Lâm đại sư thật sao. Lâm đại sư, Lâm đại sư, tôi rất sùng bái ngài đó, ngài có thể tìm được phương pháp trị liệu cho những chứng bệnh nan y kia, quả là phúc tinh của nhân loại.” Người thiếu niên hưng phấn nói, sau đó tự giới thiệu mình mang họ Thôi.
Lâm Phạm cười nói: “Hai người đang đứng đợi ai vậy?”
Người thiếu niên họ Thôi đáp: “Mã Viện Sĩ chuẩn bị từ hội thảo nghiên cứu khoa học ở nước ngoài trở về, cho nên chúng tôi đứng đây đón ngài ấy.”
Sau đó cũng nói qua người tên Mã Viện Sĩ là ai.
Lâm Phạm nghe xong, hơi có chút sững sờ, không nghĩ tới người kia là một nhân vật lớn từng làm ra rất nhiều cống hiến to lớn. Hơn nữa công trình nghiên cứu đều có ảnh hưởng cực lớn đối với quốc gia và nhân dân.
Mà lần này là sau khi nghiên cứu khoa học thành công, đến nước ngoài để giao lưu họp mặt.
Nhân vật như vậy, đại công cáo thành trở về, nhưng nhìn những người đứng ở sân bay tiếp đón lại chỉ có vỏn vẹn ba người, trông hết sức nhỏ bé so, sánh với fan hâm mộ đông đảo đứng đợi minh tinh ở bên kia thì lại càng thấy vẻ chật vật, hoàn toàn không thể so sánh được.
Lâm Phạm nhìn fan hâm mộ đông đảo ở bên kia, sau đó lấy điện thoại di động ra, đăng một bài viết lên Weibo: “Chao ôi, bây giờ tôi đang ở sân bay thủ đô đợi thần tượng của mình hạ cánh. Nhưng mà người đứng đợi cùng tôi ít quá, có anh em nào muốn tới đây góp mặt cho đông vui, giúp đỡ tôi chút không?”
Bài viết này vừa đăng lên, trong nháy mắt đã có vô số cư dân mạng lao vào bình luận.
“Con mẹ nó Lâm Đại sư bây giờ đang ở sân bay ư? Tôi cũng đang ở sân bay này, anh ở đâu tôi đến liền.”
“Mẹ nó, tôi hộ khẩu ở thủ đô này, quả thực chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Đại sư ngoài đời. Tôi lập tức tới liền, nhất định phải xem Lâm Đại sư trông như thế nào.”
“Thần tượng của Lâm đại sư sao? Ơ kìa, có phải có gì sai hay không, hình như minh tinh sẽ xuất hiện ở sân bay thủ đô hôm nay là Hàn Tuấn mà.”
“Ôi mẹ ơi, thần tượng của Lâm Đại sư không phải là cái tên mặt trắng Hàn Tuấn ẻo lả kia đó chứ? Nếu quả thực là như vậy, tôi thực sự không chịu được cú sốc này mất, phải thoát fan thôi.”
“Lầu trên à, đầu óc cậu có phải làm từ bã đậu hay không? Loại minh tinh này mà cũng xứng làm thần tượng của Lâm Đại sư sao?”
“Loại minh tinh này thì làm sao? Hàn Tuấn nhà tôi thì làm sao? Đánh đổ bát cơm của mấy người chắc?”
“Thôi im, đi tìm Lâm Đại sư cái đã.”
Rất nhanh chóng, một sân bay vốn dĩ đã nhiều người, bây giờ lại càng đông đúc hơn nữa.
Người từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về sân bay, hơn nữa còn tới từng đám từng đám một.
Đám fan hâm mộ của Hàn Tuấn còn đang ngồi tán gẫu, khi thấy một đám người tới cũng rất vui mừng hô lên: “Mấy người nhìn kìa, ở bên kia có nhiều người đến như vậy, không phải cũng là fan Tuấn Tuấn của chúng ta đấy chứ?”