Chương 1845: Cảnh cáo trước
“Ha ha ha.” Vương Vân Kiệt phá lên cười, nói: “Lâm hội trưởng thật sự là quá trâu bò rồi, vậy mà lại có thể khiến hiệp hội cúi đầu sửa lại lệnh điều chuyển. Bây giờ tôi không phục cũng không được mà.”
“Đi, chúng ta nhanh đi báo cho Ngưu Hội Trưởng, ông ấy có lẽ là còn chưa biết chuyện này đâu.” Giang Phi đứng lên, có chút gấp không chịu nổi nữa, muốn nói chuyện này cho Ngưu Hội Trưởng ngay và luôn.
Ngưu Hội Trưởng đối với hiệp hội Thượng Hải cũng tận tâm tận lực, chờ mãi mới đến lúc đến hiệp hội dần dần tốt lên thì lại bị tổng bộ điều đi. Lệnh điều chuyển này ngoài mặt thì là thăng chức, nhưng trong lòng ông ấy chắc chắn cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, hết thảy mọi chuyện đều đã giải quyết được rồi, không cần phải rời khỏi hiệp hội Thượng Hải nữa.
Chuyện giữa người với người ở chung là khó khăn nhất, bọn họ đã mất công học cách làm việc ăn ý với Ngưu Hội Trường. Nếu như Ngưu hội trưởng bị điều đi, rồi một hội trưởng mới lại tới, cảm giác làm việc và giao tiếp sau này sẽ khó hơn.
“Đúng, đúng, nhất định phải nói chuyện này cho Ngưu Hội Trưởng. Nhưng mà nếu nói thì chúng ta có nên nói ra tình hình thực tế hay không?” Vương Vân Kiệt lo lắng nói.
“Nếu như chúng ta nói ra tình hình thực tế, Ngưu Hội Trường nhất định sẽ nghĩ là bởi vì ông ấy mà Lâm hội trưởng đã một người một ngựa đi đến tổng bộ bên kia làm ầm ĩ, chắc chắn ông ấy sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng.”
Giang Phi suy nghĩ một chút, nói: “Tạm thời không nói, chỉ nói là tổng bộ đã sửa lại lệnh điều chuyển, còn sau này có biết hay không thì cứ để sau, dù sao cũng không thể giấu diếm mãi sự thật được.”
“Được, vậy thì làm như vậy đi.” Vương Vân Kiệt nhấp một ngụm trà, trực tiếp đứng lên cùng Giang Phi đi ra ngoài tìm Ngưu Hội Trưởng.
. . . .
Sân bay.
Lâm Phàm trực tiếp đi mua vé, trong lòng cũng cảm thán. Ngày hôm nay mua vé bay đã hai lần, mà vé máy bay đâu phải rẻ đâu chứ. Mặc dù bây giờ cũng đã có chút vốn liếng, nhưng cũng không thể chơi như vậy được.
Số tiền này đều là do hắn bán từng cái bánh kếp mới có được đó.
Nhưng mà sự tình đã giải quyết xong, trong lòng của hắn cũng nhẹ nhàng thở ra. Ngưu Hội Trưởng nhất định phải ở lại Thượng Hải, còn những người kia muốn thế nào thì mặc kệ họ.
Người bình thường có lẽ nhịn, tiếp nhận lệnh điều chuyển. Nhưng mà nếu là hắn gặp phải việc này, chắc chắn không thể nhịn như vậy.
Sau đó hắn lấy điện thoại di động ra, đăng một bài lên weibo.
“Việc này dừng ở đây được rồi, còn có một số người tự nhận là anh hùng chính nghĩa thì đừng tùy tiện đụng tôi. Tôi đây lòng dạ hẹp hòi, rất có thể sẽ bắt mấy người tâm sự bằng cơ bắp đó nha.”
Bài đăng Weibo này vừa lên thì ngay lập tức gây ra một làn sóng bình luận ồ ạt từ các cư dân mạng. Hơn nữa nhìn các cư dân mạng dường như đang rất vui vẻ.
“Chết cười, Lâm đại sư làm thế này là cảnh cáo phủ đầu rồi.”
“Chắc chắn rồi, bất kể nói thế nào thì hiệp hội thủ đô là tổng bộ, nhất định sẽ có người không tán thành Lâm đại sư làm như vậy. Vì vậy có thể sẽ phê bình ở trên internet, bây giờ Lâm đại sư nói thẳng như vậy luôn thì nếu có ai phê bình hắn thì tức là đang thẳng mặt thách đấu hắn, vậy ai còn dám chứ.”
“Nếu như Lâm đại sư không đi đến hiệp hội thủ đô thì có lẽ thực sự có người sẽ ở trên internet lên tiếng phê bình Lâm đại sư. Thế nhưng bây giờ việc này đã xảy ra, những người kia chỉ sợ cũng phải cân nhắc cho kỹ lưỡng, có nên phê bình hay không.”
“Lầu trên nói rất có lý, hành động tuy có chút thô bạo này của Lâm đại sư cũng đã đủ để chấn kinh tất cả mọi người. Tôi không thể không bội phục Lâm đại sư, đây nếu là người bình thường thì ai dám làm càn như vậy chứ.”
“Bên kia là hiệp hội thủ đô, bên trong có rất nhiều nhân vật lớn, vậy mà tới bây giờ vẫn chưa có ai dám đứng ra phát ngôn chống lại, vậy thì chứng tỏ Lâm đại sư của chúng ta chính là trâu bò nhất.”
…
Sân bay.
Sau khi lấy vé máy bay, Lâm Phàm nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn chút thời gian vừa đủ để đi mua đồ ăn.
Đúng lúc này, Trịnh Trọng Sơn lại gọi điện thoại tới.
“A lô, lão Trịnh hả?” Lâm Phàm tiếp thông điện thoại.
Lâm phàm nhấc máy nghe điện thoại, Trịnh Trọng Sơn có vẻ không vui lắm nói: “Tôi nói này lão Lâm, tới thủ đô thế mà cũng không thông báo cho bạn cũ là tôi đây một tiếng vậy?”
Lâm Phạm cười nói: “Tôi đến đây cũng chỉ để xử lý vài chuyện vụn vặt thôi, bây giờ xong rồi, đang ở sân bay chuẩn bị về rồi.”
“Lão Lâm à, chuyện này là vụn vặt gì chứ? Rõ ràng là cậu tới thủ đô để đánh người mà. . .”
Lâm Phàm nghe xong, lập tức vui vẻ đáp: “Lão Trịnh, lời này cũng thể nói bừa được đâu nha. Gì mà đánh người cơ chứ, tôi chỉ tới đây nói vài câu đạo lý thôi mà. Hơn nữa người ta cũng rất dễ tính, hiểu rõ lý lẽ nên mọi chuyện đã dễ dàng giải quyết rồi.”
Nếu như có Trần Hội trưởng ở đây, nghe được những lời nói này thì chắc chắn sẽ nổi khùng lên mà chửi thề luôn mất. Cái này mà còn gọi là nói đạo lý gì chứ, đây rõ ràng là dùng bạo lực ép người để giải quyết mọi chuyện mà.