Chương 1844: Không đổi
Lúc này, ông ta nhìn thấy ánh mắt Trần hội trưởng nhìn về phía mình, giống như là nói ‘ông giả bộ thật giỏi đó’. Ông ta có cảm giác tức muốn phun máu.
Mẹ nó, tất cả mọi người đều cho là mình giả bộ không thành.
Con mẹ nó.
Ông ta cũng đâu như vậy.
Bên ngoài.
Chu Thanh nhìn thấy Lâm đại sư đi ra, lập tức tiến lên.
“Lâm đại sư, xin chào. Tôi là người có tài khoản nổi tiếng trên weibo, xin hỏi đối với chuyện này ngài có điều gì muốn nói không?
Lâm Phàm lắc đầu, nói: “Không có gì muốn nói, đây chính việc là lãng phí thời gian của tôi. Còn có tiền vé máy bay của tôi nữa, tôi còn chưa đòi tiền mấy người đó đâu đấy.”
Chu Thanh: “. . . .”
Nhìn bóng lưng Lâm đại sư rời đi.
Chu Thanh đứng đờ tại chỗ trợn tròn mắt, sau đó nhìn video vừa quay trong điện thoại di động một chút rồi ngay lập tức đăng lên weibo.
Bá đạo, đây cũng quá bá đạo rồi.
Khiến người của hiệp hội phải xuống nước, lại còn muốn người ta phải trả tiền vé máy bay, đúng là muốn ép chết người mà.
Sau đó anh ta liếc mắt nhìn tình hình trong phòng hội nghị. Tưởng hội phó gân cổ đỏ mặt gào thét mình bị oan uổng, ông ta thật sự là bị đau. Chỉ có điều là khi Lâm đại sư vừa đi thì cơn đau lại hết.
Mà ánh mắt của mọi người trong hiệp hội nhìn về phía Tưởng hội trưởng có chút không đúng, có cảm giác đây chính là một chuyện hài hước.
Ngay từ đầu ông ta nằm trên mặt đất oa oa kêu thảm, bọn họ còn cho là Lâm đại sư thật sự xuống tay quá nặng, điều này khiến cho bọn họ rất tức giận. Dù sao đây là hiệp hội của bọn họ, một người không biết từ đâu đến rồi vào đây khi dễ người của hiệp hội, đây không phải là không để bọn họ vào mắt sao?
Thế mà bây giờ, Lâm đại sư chân trước vừa mới đi, chân sau đã thấy Tưởng hội phó liền vui sướng đứng lên như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cái này quả thật khiến bọn họ cạn lời. Muốn giả vờ thì cũng phải giả vờ lâu một chút chứ, có nhất thiết phải làm cái kiểu người ta vừa đi, đã vui sướng nhảy cẫng lên như vậy hay không.
Chu Thanh đã quay xong một màn vừa rồi, đợi lát nữa đăng lên trên internet thì lại có thể tạo phong ba bão táp.
Các cư dân mạng ngồi chờ hóng hớt đến nỗi có chút nóng nảy.
“Haizz, hiện tại tình hình sao rồi, Lâm đại sư đấu với người của hiệp hội thủ đô đến đâu rồi.”
“Chẳng biết nữa, tôi ngồi chờ sốt ruột muốn chết đây.”
“Một phút đã qua lâu rồi, không phải là Lâm đại sư đánh đấm dữ quá, nên đại lão cũng bị Lâm đại sư lỡ tay cho nằm đất luôn rồi.”
“Có khả năng lắm nha, không nghĩ tới người này vì quay video cho chúng ta mà còn bị nguy hiểm tới tính mạng, thật đúng là quá khủng bố rồi.”
“Đây rồi, nhanh nhanh, mau tới Weibo đi, video mới ra lò rồi.”
Lúc này, Chu Thanh đã đăng video lên trên Weibo, các cư dân mạng đều tràn vào ấn xem, không biết tình hình cụ thể đến cùng là ra sao.
Chỉ là sau khi xem xong, tất cả mọi người đều kinh hãi há mồm trợn mắt.
“Con mẹ nó, quá bá đạo rồi đó, hội trưởng hiệp hội thủ đô bị Lâm đại sư bức đến mức túng quẫn.”
“Ha ha ha, cười muốn tụt quần, cái người nằm trên mặt đất kia đúng là diễn viên hài xuất sắc nha. Phút trước còn kêu oai oái gọi trời kêu đất, không nghĩ tới Lâm đại sư vừa đi thì đã lập tức bò dậy không sao nữa rồi.”
“Ảo thật đấy, Lâm đại sư đúng là không biết xấu hổ mà, lại khiến người ta thành cái dạng này. Đã vậy còn muốn người ta trả tiền vé máy bay, đúng là quá vô sỉ mà ha ha ha.”
“Cái chuyện này buồn cười đến nỗi tôi có thể mang ra giải trí trong một năm tới mất. Mà đại lão, sao anh không đi theo Lâm đại sư đi? Chúng tôi vẫn còn muốn biết bây giờ Lâm đại sư đang làm gì đấy.”
Chu Thanh nhìn thấy số người theo dõi lại tăng một cấp, tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều. Mà khi nhìn thấy những bình luận này, hắn cũng lập tức đuổi theo Lâm đại sư.
Nhưng khi chạy tới cửa ra vào hiệp hội, lại phát hiện Lâm đại sư đã sớm biến mất không còn bóng dáng rồi.
Giờ khắc này, trong lòng anh ta cảm thấy có chút mất mát.
“Sao ngay từ đầu không nghĩ ra chứ, bây giờ người cũng đã đi mất rồi, haizz.” Chu Thanh có chút hối tiếc, nếu như mới vừa rồi anh ta đi theo Lâm đại sư, cùng Lâm đại sư trò chuyện một chút, lại quay thêm cái video đăng lên thì tốt biết bao. Nói không chừng người theo dõi lại tăng thêm một đợt nữa.
. . . .
Hiệp hội Thượng Hải.
Đám người Giang Phi trợn mắt há hốc mồm ngồi ở chỗ đó, trong văn phòng toàn bộ là một mảnh an tĩnh không có một chút xíu âm thanh nào, tất cả mọi người đều đã sợ đến mức choáng váng.
“Cái này. . . . ” Giang Phi nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Ngược lại là Vương Vân Kiệt đã mở miệng nói: “Bây giờ tình huống này có nghĩa là Ngưu hội trưởng của chúng ta không bị điều đi nữa rồi đúng không.”
Giang Phi gật đầu, đáp: “Ừm, đúng là vậy rồi, video vừa rồi anh cũng thấy rồi đấy. Trần hội trưởng đúng là nói như vậy, nếu không thì. . . .”