Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1843 - Chương 1843 - Giả Vờ

Chương 1843 - Giả vờ
Chương 1843 - Giả vờ

Chương 1843: Giả vờ

“ Ôi chao, chuyện này vốn chỉ là việc nhỏ, sao lại ầm ỉ đến mức này vậy chứ.” Vị lãnh đạo kia làm trung gian khuyên giải. Chuyện này phát triển đến mức này chính ông ta cũng không hiểu nổi, thế nhưng mà chọn phe chắc chắn phải chọn phe mạnh hơn rồi.

Ông ta cảm thấy cái tên Lâm đại sư này mạnh hơn là chuyện quá rõ ràng.

Cho nên trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là người sai chắc chắn là người bên hiệp hội thủ đô.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn Tưởng hội phó, hoàn toàn không để mắt ông ta.

Trần hội trưởng có chút bất đắc dĩ, nói: “Lâm đại sư, dù thế nào đi nữa anh cũng không nên đánh người như vậy. Tuy chúng ta là hiệp hội võ thuật nhưng cũng không thể dùng vũ lực để đánh người như thế, chuyện này phải ngồi lại thảo luận một chút mới được.”

“Còn có 10 giây.”

“Lâm đại sư, chuyện này ảnh hưởng thật sự không tốt , đối với lệnh điều chuyển của Ngưu hội trưởng, tôi cũng cần thời gian để điều tra một chút.” Trần hội trưởng lo lắng, thậm chí có chút bất đắc dĩ, làm sao lại có dạng người thế này tồn tại cơ chứ.

“Tốt, đã đến giờ, bắt đầu xử lý , mấy người chuẩn bị sẵn sàng đi.” Lâm Phàm đưa tay hoạt động một chút gân cốt.

Tiếng kẽo kẹt tiếng vang lên, đây là âm thanh gân cốt hoạt động.

“Đổi, đổi, đổi, đổi lệnh, được chưa.”

Ngay lúc Lâm Phàm đang chuẩn bị động thủ, Trần hội trưởng vội vàng lên tiếng. Thậm chí ngay cả suy tính cũng không có, ông ta đã chịu phục rồi.

Đồng thời ông ta cũng thề với trời, về sau tuyệt đối sẽ không giao thiệp với cái tên họ Lâm này thêm bất cứ lần nào nữa. Quá bá đạo, một điểm đạo lý cũng không thèm nói, thực sự là quá đau đầu.

Lời này vừa thốt ra, Trần hội trưởng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lâm Phàm cười, nói: “Vậy thì được rồi, chuyện nhỏ như vậy tội tình gì phải đẩy lên mức này. Chúng ta đều là người có văn hoá, nói chuyện được rồi đâu cần động thủ. Được rồi, Trần hội trưởng, vậy tôi sẽ không quấy rầy cuộc họp của mọi người nữa, các ông cứ tiếp tục đi nhé.”

“Vị lãnh đạo này, cảm ơn đã ủng hộ, về sau tới Thượng Hải thì nói cho tôi biết một tiếng nha.”

Lãnh đạo kia nghe nói như thế, cũng cười gật đầu, nói: “Được, được, tôi cũng rất muốn cùng Lâm đại sư giao lưu một chút đấy.”

Lâm Phàm xoay người, khoát tay áo, nói: “Vậy thế nhé, tôi đi trước đây. Cửa ra vào bị ngã kia tôi thấy cũng không đến nỗi bị hỏng đâu, chỉ cần lắp lại một chút hẳn là còn có thể dùng được.”

Nói xong lời này thì Lâm Phàm trực tiếp rời khỏi.

Người ở hiện trường hai mặt nhìn nhau, giống như vừa tỉnh ngủ.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào

“Con mẹ nó! Làm càn, thật sự là quá làm càn. Tên nhãi kia thân là phó hội trưởng hiệp hội Thượng Hải, tại sao có thể làm như vậy chứ.”

Một chút người bảo trì trung lập đứng phắt dậy, giọng điệu nghiêm túc nói.

Lúc trước Lâm Phàm ở đây, bọn họ nào dám nói thêm cái gì, nhưng đến thời điểm này người ta cũng đã đi rồi, bọn họ lập tức không sợ hãi chút nào nữa.

Đối với chuyện này, bọn họ cũng chịu phục, hội trưởng bị đối phương ép phải thay đổi lệnh điều chuyển, chuyện này khiến bọn họ cũng đành bó tay.

Chủ yếu vẫn là do bọn họ đánh không lại, nếu đánh thắng được người ta thì sao có thể bị thảm đến dạng này.

“ Ồ, không đau nữa rồi.” Ngay lúc này, Tưởng hội phó đứng lên, khẽ lắc người một cái cảm thấy cơ thể không có vấn đề gì nữa, hết thảy đều rất bình thường.

Bả vai không sao nữa rồi, mới vừa rồi thật đúng là đau muốn chết.

Chỉ là đột nhiên, ông ta phát hiện tình huống không thích hợp, cảm thấy chung quanh có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

Các thành viên hiệp hội lập tức châu đầu ghé tai thảo luận.

“Con mẹ nó, Tưởng hội phó trông cũng quá hèn, mới vừa rồi còn lăn lộn trên mặt đất đau chết đi sống lại. Lâm đại sư vừa đi, lại như không có chuyện gì .”

“Giả vờ cũng quá xuất sắc rồi đó, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng Lâm đại sư ra tay thật sự nặng, không nghĩ tới đây điều là giả.”

“ Ôi, không nghĩ tới Tưởng hội phó sợ Lâm đại sư như thế, còn tưởng là ghê gớm lắm vậy mà chỉ biết nằm trên mặt đất.”

“Lâm đại sư không hổ là Lâm đại sư, một chiêu này trực tiếp làm kinh hãi mấy người kia, chưa đánh mà đã sợ thì còn chơi thế nào nữa.”

“Sau lần này tôi cũng phải thay đổi quan điểm về Tưởng hội phó, gặp người cường thế thì sợ hãi trốn tránh, ví như gặp phải Lâm sư thì giả vờ kêu đau như vậy, đúng thật là bội phục.”

Lỗ tai Tưởng hội phó nghe được mấy lời nhỏ nhỏ này thì cảm giác thật nhục nhã, thế là gắt giọng hô.

“Không phải giống như mấy người nghĩ đâu, mới vừa rồi tôi thật sự đau muốn chết.”

Đám người gật đầu, tỏ ra là đã hiểu, dù sao đối phương là Lâm đại sư, chuyện này cũng rất bình thường.

Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, trong lòng Tưởng hội phó không có cảm giác được an ủi tí nào, cái này mẹ nó . . .

Thôi vậy, thôi vậy.

Chuyện này ngay cả hội trưởng cũng phải cảm chịu, ông ta còn có thể nói cái gì đây chứ? Nhưng mà vừa rồi ông ta thực sự không phải đóng giả, lúc đó thật sự rất đau.

Bình Luận (0)
Comment